Chiều 28/2, gia đình anh N.V.H., trú tại Chung cư 60B Nguyễn Huy Tưởng, phường Thanh Xuân Trung, quận Thanh Xuân, Hà Nội có khách đến chơi. Khi khách về, vợ chồng anh H. cùng xuống tiễn, để con gái là cháu N.P.H., 3 tuổi, ở nhà một mình.
Khoảng 16h30, bé H. bất ngờ trèo qua lan can ban công chung cư từ tầng 12A. Chị Nguyễn Thị Huế, 40 tuổi, sống tầng 11 tòa nhà đối diện, phát hiện vụ việc liền kêu cứu thất thanh, hô hào mọi người tìm mọi cách cứu em bé.
Anh Nguyễn Ngọc Mạnh, 31 tuổi, trú tại xã Vĩnh Ngọc, huyện Đông Anh, làm nghề vận chuyển, trong lúc đỗ xe tải dưới sân chung cư, nghe tiếng hô hoán xung quanh, vội lao ra khỏi xe. Anh nhìn lên cao, thấy một cháu bé đang vắt vẻo trên lan can tầng chung cư.
2 toà nhà cách nhau bờ tường, anh Mạnh bật tường, nhảy qua, xác định mái tôn theo hướng cháu rơi. “Về nhà xem lại clip, tôi cũng không biết sao mình nhảy qua được bờ rào ấy”, anh nhớ lại.
Ngày trước, anh thường xem các chương trình của công an và bộ đội biểu diễn đón đồ trên không và cách thức đón như thế nào. Nhờ vậy, trong tình huống nguy cấp, anh nhanh chóng định hình hướng cháu rơi để đảm bảo an toàn cho cháu bé.
Trước lúc đón cháu, anh tránh ra khoảng 1m để nhìn cháu rõ hơn. Khi có tiếng hô cháu rơi, anh cố đứng vững, vừa tầm mắt, nhưng lúc sau té ngã do tấm tôn trơn trượt. Anh vừa đưa tay ra thì đúng lúc cháu H. rơi xuống tay, hai chú cháu cùng rơi đập vào mái tôn. “Tay tôi lúc đấy không có lực, cũng phải nhờ vào mái tôn thì hai chú cháu mới an toàn”, anh Mạnh kể lại.
“Tôi cố gắng chỉ có thể chặn được một phần lực, không để cháu nảy ra ngoài một lần nữa để rơi xuống đất. Khi tôi đứng dậy được, tôi đã ôm chặt lấy cháu rồi chuyển xuống phía dưới đưa đi cấp cứu”, anh nói. Điều anh Mạnh ân hận nhất là không thể ôm cháu H. vào lòng khi cháu rơi xuống, chỉ có thể đỡ được đầu cháu bằng tay.
Anh bị bong gân tay phải, nếu cử động nhẹ, bình thường sẽ không thấy đau. Nhưng anh tạm thời chưa thể bốc đồ hay đón khách.
Anh N.V.H. khi quay lên nhà nghe có người hô hoán có bé gái leo ở tầng cao ra ngoài ban công, hốt hoảng nhận ra đó là con mình. May mắn khi đó, cháu bé đã nằm gọn trong tay anh Mạnh.
“Nếu không có anh Mạnh, chúng tôi không biết sống như thế nào. Gia đình tôi chỉ biết nói lời cảm ơn, đồng thời cũng xin lỗi mọi người về hành vi tắc trách của mình, chúng tôi sẽ cố gắng nuôi dạy con cháu tốt nhất. Chúng tôi mong bố mẹ có con cái để ý con nhiều hơn, đừng để những vụ việc tương tự như thế này. Cháu rơi ở độ cao rất cao, bản thân tôi không thể tưởng tượng được”, anh N.V.H. nghẹn ngào.
Anh H. cảm ơn mọi người đã quan tâm đến con gái anh. Sự việc cũng giúp vợ chồng anh thay đổi suy nghĩ, không phải cứ lao vào công việc, kiếm tiền, thì đồng nghĩa với việc cho con môi trường sống tốt hơn. “Vật chất không bao giờ bằng được sự quan tâm”, anh H. nói. Anh mong muốn 2 vợ chồng sẽ thay đổi công việc, thay đổi suy nghĩ sau vụ việc này.
Được biết, gia đình anh H. sống tại chung cư 60B Nguyễn Huy Tưởng được gần 4 năm. Khi được hỏi sao không lắp rào chắn bảo vệ phía trên lan can, anh nói rằng không bao giờ nghĩ cháu có thể trèo cao được như thế.
“2 con đi học sớm, từ lúc 6 tháng, đa số thời gian các cháu ở trường. Khi về, bố mẹ trông coi. Thời điểm cháu bé trèo ra, không có ai ở trong nhà. Mạnh như người khai sinh ra cháu lần thứ 2. Gia đình thực sự mong muốn con gái mình coi Mạnh như người bố. Sau vụ việc, tôi đã liên hệ với anh Mạnh rất nhiều lần. Mạnh thực sự rất bận, anh ấy chỉ mong muốn con gái chúng tôi được bình phục, khỏe mạnh”, anh H. nói.
Sau khi cứu được cháu bé khỏi tay tử thần, về nhà, con gái 3 tuổi của anh Mạnh hỏi rằng: “Bố Mạnh ơi, bố là siêu nhân à?”. Lúc đấy, anh cũng giật mình, bảo “không, bố chỉ là bố của con thôi”. “Nhiều khi người lớn cứ áp đặt trong đầu các cháu “bố là siêu nhân”, khiến các cháu kỳ vọng rất nhiều. Nếu mình không làm được thì các cháu cũng thất vọng rất nhiều”, anh nói.
“Người hùng” 31 tuổi cũng chia sẻ thực sự mong muốn nhận cháu bé làm con nuôi. Bố mẹ cháu H. cũng hy vọng sau này con gái mình sẽ coi anh Mạnh như người bố.
Trong câu chuyện, anh Mạnh một lần nữa từ chối được gọi là “người hùng”, vì theo anh danh xưng đấy quá cao, không giải quyết được vấn đề gì, lại càng khiến anh áp lực. “Cuộc sống bây giờ cũng đủ áp lực rồi”.
Anh hy vọng cháu bé sớm được khoẻ mạnh, được xuất viện và về nhà cùng gia đình. Còn anh, tiếp tục làm một người bình thường.
Anh kể, năm 2019 gặp tai nạn khi va chạm với một ông cụ, lúc đấy gia đình người bị nạn không bắt đền, thậm chí đưa anh đến bệnh viện, hỗ trợ tận tình. Cũng từ đấy, anh thường xuyên làm việc tốt giúp đỡ người khác. Dù nhiều người mong muốn giúp anh có cuộc sống và công việc ổn định hơn, nhưng anh vẫn hy vọng được tiếp tục công việc hiện tại của mình.
“‘Nhà mình sáng nhất cả làng’, từ ngày mai tôi sẽ bắt đầu lại cuộc sống bình thường”, anh cười.