Tuy không được sự chấp thuận của gia đình, thế nhưng người đàn ông này vẫn bất chấp mọi rào cản mà tiến đến hôn nhân với chị Nhung. Đến nay, cặp đôi đã có 1 bé gái khỏe mạnh sau 11 năm về chung nhà.
Vợ chồng chị Lâm Hồng Nhung (SN 1990, quê Kiên Giang), anh Vũ Phương (SN 1981, quê Trà Vinh) và con gái đang sống trong căn phòng trọ nhỏ ở thị trấn Trảng Bom, huyện Trảng Bom, Đồng Nai.
Mới đây, họ tham gia chương trình Mảnh ghép hoàn hảo. Nhìn người chồng cao lớn, khỏe mạnh đứng cạnh người vợ cao khoảng hơn 1m, hai tay bị khiếm khuyết, lưng gù ai cũng bất ngờ và ngưỡng mộ.
Hướng mắt về phía chồng, chị Nhung nói: “Em như vậy nhưng anh ấy ghen lắm”. Câu nói đơn giản nhưng làm nhiều người rơm rớm nước mắt.
Chị Lâm Hồng Nhung
Từ khi chào đời, chị Nhung đã không có hai tay. Càng lớn, lưng chị càng cong vẹo. Tuy nhiên, khiếm khuyết về cơ thể không quật ngã được người phụ nữ quê gốc Kiên Giang. Không có tay, chị tập làm mọi việc bằng đôi chân vô cùng uyển chuyển và nhanh nhẹn.
12 năm trước, trong lần nói chuyện với một người bạn, chị kêu buồn và ước có một người để bầu bạn. Sau đó, chị dặn người bạn, nếu quen ai thì mai mối cho mình. Anh Vũ Phương lúc đó đang ở Trà Vinh là bạn của chị Nhung, chưa có người yêu. Khi nghe bạn giới thiệu về anh, chị Nhung chủ động xin số điện thoại để làm quen.
Khi hai người nói chuyện thân thiết, chị thừa nhận mình “không có tay”. Vừa nghe, anh Phương cũng thoáng giật mình. Nhưng anh không tin, nghĩ chị nói vậy để thử lòng mình. Chị quả quyết: “Em nói thật. Nếu anh chấp nhận, chúng ta làm bạn và tiếp tục nói chuyện”.
Bán tín bán nghi, anh Phương nhờ một người bạn sống gần nhà chị Nhung đến để xác minh. Sau khi biết được sự thật, anh nói: “Tôi chịu quen bạn”.
Anh Vũ Phương bên vợ.
Nói chuyện qua điện thoại một thời gian, anh Phương đi từ Trà Vinh đến Kiên Giang gặp trực tiếp bạn gái. Lần đầu chạm mặt, anh không bất ngờ vì chị là người không có 2 tay mà vì chị “nhỏ quá”, chỉ 16kg.
“Anh ấy nói với tôi: “Anh thấy em vậy nhưng anh thương. Em có chịu không? Nếu em chịu thì anh tiến tới”, chị Nhung kể.
Khi biết anh chị yêu nhau, hai bên gia đình kịch liệt phản đối. Gia đình anh không thích con trai lấy vợ là người khiếm khuyết ở tay. Nhà chị lại lo anh Phương lợi dụng con gái mình nên ra sức phản đối.
Dù vậy, anh Phương vẫn không bỏ cuộc. Anh quyết định dọn đến ở với chị. “Lúc đó, chúng tôi chịu áp lực rất lớn từ hai gia đình”, chị Nhung nhớ lại. Thế rồi, nhờ tình yêu, anh chị cũng được hai bên gia đình chấp thuận.
Vượt qua giai đoạn khó khăn đầu tiên, anh chị lại đối mặt với câu chuyện công ăn việc làm và cơm áo gạo tiền. Thế nhưng, với tình yêu, cả hai đã cùng vượt qua hết những khó khăn ấy. Họ quyết định cùng nhau đến Đồng Nai, thuê phòng trọ để đi làm. Hằng ngày, chị bán vé số, anh làm thuê kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Nghe câu chuyện của ba mẹ, con gái họ rơm rớm nước mắt.
Nói đến chuyện sinh con, ban đầu anh chị không nghĩ đến, vì cơ thể chị quá nhỏ, lại bị khiếm khuyết. Tuy nhiên, niềm vui đã mỉm cười với họ. Ngày biết chị mang thai, hai vợ chồng vừa mừng vừa lo, sợ em bé sinh ra sẽ bị khiếm khuyết giống mẹ.
Thế nhưng, may mắn con gái của họ chào đời khỏe mạnh, đáng yêu. Đến nay, anh chị đã có hơn 11 năm hạnh phúc. Con gái của họ cũng đã hơn 9 tuổi, biết phụ mẹ nấu cơm, làm việc nhà. Trải qua nhiều thử thách, chị Nhung chia sẻ chị thương chồng ở bản tính hiền lành, dù đi làm mệt cỡ nào cũng không than vãn. Về đến nhà, anh lại vào phụ việc nhà, đỡ đần vợ con.
“Được yêu, làm vợ anh ấy với tôi như một ‘phép màu’. Bởi không gặp anh không biết cuộc đời tôi sẽ trôi về đâu”, giọng chị xúc động. Nhìn vợ, anh Phương nói: “Vợ chồng tôi may mắn khi gặp được nhau”.
Theo VietNamet