“Nhiều lúc tôi nhớ con lắm nhưng không có tiền để về thăm con nên đành chịu. Tôi nằm ở nhà trọ, tủi thân đến rơi nước mắt” – diễn viên Phương Bình nói.
Phương Bình được biết đến là một diễn viên hài kì cựu, quen mặt với khán giả qua nhiều phim truyền hình, tiểu phẩm, sitcom, vở diễn sân khấu. Anh hoạt động đã trên 30 năm.
start news relationNSND Kim Cương, người hỗ trợ nghệ sĩ Thương Tín có gia thế “khủng” cỡ nào? end news relation
Phương Bình cưới vợ từ năm 1992 và có hai con. Tại chương trình Các ông bố nói gì tuần này, Phương Bình nghẹn ngào chia sẻ về thời điểm khó khăn của mình.
Không đủ tiền mua vé xe đò về thăm vợ con, tôi buộc phải ở lại Sài Gòn
Lần đầu tiên biết tin vợ có bầu, cảm giác của tôi lâng lâng, khó tả lắm, niềm vui có, lo lắng có, đủ thứ cảm xúc.
Trường hợp của tôi là sinh con muộn nhưng do vợ chồng có kế hoạch từ trước. Chúng tôi muốn chuẩn bị một nguồn kinh tế nho nhỏ để con sinh ra không bị thua thiệt bạn bè. Tôi muốn có trách nhiệm với đứa con mình sinh ra.
Tôi cũng như bao người bố khác, khá cực khi con sinh ra. Nhưng tôi đi làm xa nên không có điều kiện gần gũi con như vợ. Tôi phải lên Sài Gòn làm việc, còn vợ thì ở quê, cách nhau hơn 200km. Tới tận bây giờ, vì cuộc sống nên vợ chồng tôi vẫn chưa được ở gần nhau.
Thời của tôi chưa có điện thoại, muốn hỏi thăm vợ con phải viết thư gửi về, đến 2 tuần sau mới nhận được hồi âm vợ gửi lên, liên lạc rất khó khăn. Tôi đành đợi khi nào không có show thì về thăm vợ con.
Được cái, thời đó tôi đi diễn ít nên thời gian rảnh cũng nhiều. Tôi chỉ diễn sân khấu, không có tiểu phẩm để quay, được đài truyền hình mời quay là hãnh diện vô cùng.
Nhưng cũng vì ít việc nên tôi nghèo, không có đủ tiền mua vé xe đò về thăm vợ con, buộc phải ở lại Sài Gòn.
Nhiều lúc tôi nhớ con lắm nhưng không có tiền để về thăm con nên đành chịu. Tôi nằm ở nhà trọ, tủi thân đến rơi nước mắt.
Cũng vì liên lạc khó khăn nên mỗi lá thư vợ gửi lên, tôi quý lắm, đọc đến 5 – 6 lần, đọc từng câu từng chữ để thấm, tình cảm vì thế mà dạt dào.
Tôi nhìn mà đau xót, cứ nghĩ con bị mù rồi
Con tôi còn nhỏ, ít được gần ba nên không quen hơi. Mỗi lần về thăm, tôi bế mà nó không chịu, khóc dữ lắm. Tôi phải ở lâu, kiên nhẫn bế ẵm, cho ăn thì nó mới quen rồi mới quý mình. Nó vừa kịp quen hơi thì tôi lại lên Sài Gòn, nghĩ cũng tội con tôi.
Tôi có hai con, tình cảm tôi dành cho chúng là như nhau nhưng đứa lớn thì có một số chuyện khiến tôi nhớ mãi.
Khi mới sinh, con tôi bị nhiễm trùng mắt, hai ba ngày sau không mở được, bế ra nắng thì mủ trong mắt trào ra. Tôi nhìn mà đau xót, cứ nghĩ con bị mù rồi.
Tôi phải bế con chạy thẳng ra viện mắt. Bác sĩ nói gia đình tôi gặp may, chỉ cần chậm 5 tiếng nữa thôi là con tôi mù hẳn.
Thời đó, bệnh viện 9 giờ tối đã đóng cửa mà tôi đi diễn tới 11 giờ mới xong. Vừa diễn xong, tôi bế con vào thấy bệnh viện đóng cửa, phải leo rào vào.
Thực ra, không có ông bố nào muốn sống xa vợ xa con hết, do hoàn cảnh mưu sinh, niềm đam mê nghề nên mới phải chấp nhận chuyện đó. Mọi chuyện về con cái vợ tôi đều lo được.
Tôi cưới vợ từ năm 1992 đến giờ cũng phải 20 năm rồi nhưng thời gian nằm bên vợ chắc được khoảng hơn 2 năm. Tôi cứ đi quay phim 3, 4 tháng mới xong, về được vài ba ngày lại phải đi.
Cách đây 4 năm là thời thịnh của sân khấu hài, công việc tôi nhiều nên một năm tôi về được 2, 3 lần.
Được cái, về thăm nhà ít thì tôi còn có chút thu nhập, chứ thăm hoài thì không có tiền.
Ảnh: Sưu tầm