Là anh em kết nghĩa vườn đào, “vào sinh ra 𝘵𝘶̛̉” cùng nhau qua nhiều trận đánh. Vậy lý do gì khiến Lưu Bị để Quan Vũ một mình trấn thủ Kinh Châu?
Trận Di Lăng là một trận đ.ánh rất nổi tiếng dưới thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Bị dẫn quân đ.ánh trận sau khi xưng đế, nhưng trận chiến này bị thất bại.
Sau khi trải qua trận ch.iến lần này, chính quyền Thục Hán dần dần trở nên suy yếu, tâm huyết hơn 20 năm của Lưu Bị, từng chút từng chút một biến thành tro bụi.
Kể từ sau trận ch.iến đó, Lưu Bị trở nên ốm yếu, trong người ông luôn u uất, buồn bực không vui, đến cuối cùng 𝘤𝘩.𝘦̂́.𝘵 vì bệnh nặng.
Nhắc đến trận ch.iến này, khó có thể không có cảm giác đau lòng. Dù sao thì mọi nguyên do đều bắt nguồn từ Quan Vũ, có thể thấy tình cảm và tình nghĩa Lưu Bị dành cho Quan Vũ là vô cùng sâu nặng, kết cục này không thể không khiến cho người ta bội phục.
Sai lầm của Quan Vũ
Nhắc đến sai lầm của Quan Vũ, hẳn sẽ có người 𝘣𝘢̂́𝘵 𝘮𝘢̃𝘯 và tự đặt câu hỏi, tại sao Lưu Bị lại để cho ông trấn giữ Kinh Châu, rốt cuộc lúc đó Khổng Minh tiên sinh đã nghĩ gì mà làm vậy?
Thậm chí vào lúc Quan Vũ rời đi, Khổng Minh vẫn còn dặn dò Quan Vũ vô cùng kỹ càng, rằng nếu như người Đông Ngô phát hiện ra kế sách của họ và tiến công vào, thì nhất định chỉ được thủ không được 𝘵𝘢̂́𝘯 𝘤𝘰̂𝘯𝘨.
Lúc đầu Quan Vũ cũng đã làm theo lời dặn của Khổng Minh, đến người bên Đông Ngô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng tin vui cứ liên tục được báo đến tai Quan Vũ, khiến Quan Vũ cuối cùng không thể ngồi yên. Ông nghĩ rằng dựa vào cái gì mà những người khác ở ngoài kia liên tục kiến công lập nghiệp, còn mình chỉ có thể ngồi trấn thủ một chỗ. Càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Kết quả là, chỉ vì một giây tâm cao khí ngạo, bị mất Mạch Thành không nói, đến cuối cùng Kinh Châu cũng bị rơi vào tay 𝘨𝘪𝘢̣̆𝘤.
Đến lúc Quan Vũ ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, mọi việc đã đi quá xa, vượt khỏi tầm kiểm soát mất rồi.
Thậm chí với một số việc xảy ra ở Kinh Châu, lúc Gia Cát Cẩn đi qua nước Thục cũng đã đề cập với Khổng Minh, Khổng Minh cũng đã viết một bức thư cho Quan Vũ, chỉ ra rằng Quan Vũ không được manh động, không được xúc động nhất thời mà làm hỏng đại sự.
Nhưng dù thế nào cũng không ngờ được rằng, sau khi Quan Vũ nhận thư của Khổng Minh, trong lòng dấy lên cảm giác vô cùng khó chịu và bắt đầu tự làm theo ý mình.
Khi Lã Mông dẫn người bắt đầu công thành, Quan Vũ vẫn còn ở Phàn Thành. Khi con trai của Trương Phi mang tin tức từ Kinh Châu về, Quan Vũ còn tưởng rằng đây chỉ là một trò đùa, nhưng không thể ngờ rằng, chỉ vì một khắc sơ suất của ông đã gây ra một sai lầm vô cùng lớn.
Lưu Bị và Khổng Minh biết được tin tức này là lúc đang ở nước Thục, hai người đều cảm thấy đau khổ tuyệt vọng, cuối cùng sau khi suy đi nghĩ lại, Lưu Bị đã quyết định 𝘵𝘳𝘢̉ 𝘵𝘩𝘶̀ cho người huynh đệ của mình và phải giành lại Kinh Châu đã mất, nhưng kết quả lại không được như ý người mong muốn.
Sự hối hận của Lưu Bị
Trước khi qua đời, Lưu Bị gặp Khổng Minh lần cuối cùng ở thành Bạch Đế, sau khi phó thác xong chuyện hậu sự của bản thân, ông mới nói ra lời từ tận đáy lòng, thậm chí còn gọi Triệu Vân đến, thể hiện ý xin lỗi.
Bởi lẽ Triệu Vân giỏi về mọi mặt, tài năng tư chất cũng không tệ, nhưng lại không nhận được sự coi trọng của Lưu Bị. Có ý kiến cho rằng, có lẽ Lưu Bị đã dựa trên mối quan hệ quá thân thiết của mình với Trương Phi và Quan Vũ nên lúc đó, ông đã không nghĩ đến và giao cho Triệu Vân trấn thủ Kinh Châu.
Suốt cả một đời Triệu Vân vẫn luôn trung thành với Lưu Bị, vào sinh ra 𝘵𝘶̛̉ cũng không hề oán trách dù chỉ một câu nhưng từ đầu đến cuối Lưu Bị chưa cho Triệu Vân cơ hội được thể hiện tài năng, vì thế mà ông thấy xấu hổ vô cùng.
Còn về lý do tại sao lúc đó Lưu Bị lại để cho Quan Vũ đến trấn thủ Kinh Châu, có lẽ là vì Trương Phi từng 𝘶𝘰̂́𝘯𝘨 𝘳.𝘶̛.𝘰̛̣.𝘶 rồi mắc phải sai lầm, đánh mất Kinh Châu một lần.
Lưu Bị không còn tin cậy Trương Phi nữa, không nghĩ đến Triệu Vân, lại dựa trên tình cảm gắn bó thân thiết để chọn người nên Lưu Bị mới giao cho Quan Vũ trấn thủ Kinh Châu.
Quan Vũ và Trương Phi từng sát cánh cùng Lưu Bị vượt qua thời kỳ gian khổ nhất, nhưng không thể ngờ được rằng, cuối cùng Lưu Bị lại vì hai người họ mà đánh mất Kinh Châu, Thục Hán 𝘴𝘶𝘺 𝘵𝘢̀𝘯. Có lẽ đó là số mệnh của ba người họ!