Chỉ vì chồng tiếc tiền, trưa nào tôi cũng muối mặt bế con trai sang hàng xóm ngồi chơi, hưởng ké điều hòa.
Tôi mới kết hôn được 3 năm, làm công nhân tại khu công nghiệp, chồng làm nhân viên văn phòng. Lương tháng hai vợ chồng không cao nhưng so với mức chi tiêu tằn tiện, chúng tôi vẫn để dành được khoản tiền nhỏ.
Hiện tại, chúng tôi thuê căn phòng 15 m2 trong xóm trọ. Tuy là xóm trọ nhưng khá sạch sẽ, vệ sinh khép kín, có đầu chờ điều hòa, ti vi.
Mùa hè năm ngoái tôi có bầu, phần lớn thời gian làm việc ca kíp trong phân xưởng, điều hòa mát lạnh nên không thấy nóng. Chồng tôi cũng vậy.
Năm nay, con tôi được gần 5 tháng tuổi, trời nóng như thiêu đốt, rôm sảy khắp người, ăn ngủ kém. Trưa nào con cũng quấy, khóc ngằn ngặt. Hai chiếc quạt chiếu thẳng vào người mà thằng bé vẫn toát mồ hôi. Tôi vừa dỗ dành, vừa dùng quạt nan phe phẩy thêm mà con không dừng khóc.
Một tuần liên tục như vậy, oải quá, tôi bàn với chồng mua máy điều hòa, cho con đỡ khổ. Tôi tính mua điều hòa hết 7 triệu. Tiền nghỉ thai sản của tôi được hơn 20 triệu đồng, chồng đang giữ, sẽ chi vào việc này.
Vợ chưa dứt lời, chồng tôi đã gạt phắt đi. Anh ấy tiếc tiền, không đồng ý cho mua. Chồng nói, số tiền đó giữ lại, gom vào sổ tiết kiệm, lúc nào khó khăn mới dùng đến. Tiền bỉm, sữa, chi tiêu hàng tháng, anh vẫn lo được.
Riêng chuyện nóng nực, con cái mệt mỏi, anh bảo: ‘Cô đã nghèo, còn thích tiêu hoang. Trẻ con ở quê tôi, không có điều hòa, vẫn sống khỏe đấy thôi. Giờ có mấy đồng, không tích cóp vào, bao giờ mới mua được nhà, mua điều hòa đã tốn, tiền điện hàng tháng còn tốn hơn. Ở đây là tiền điện kinh doanh, 3 nghìn đồng/số. Mỗi tháng dùng điều hòa cũng phải 2 triệu tiền điện. Cô không thấy xót ruột à?’.
Những lời chồng thốt ra khỏi miệng khiến tôi ngỡ ngàng. Nếu tôi đòi hỏi gì cho bản thân mình, hay bắt anh phải bỏ tiền túi ra mua điều hòa, anh phản đối còn dễ hiểu. Vậy nhưng, anh tính toán chi li cả với con trai.
Suốt một tuần trời, thời tiết oi ả, nóng bức, có hôm nhiệt độ lên đến 40 độ C, trưa đến, chồng tôi về nhà ngủ, ôm trọn 2 chiếc quạt. Tôi ngậm ngùi bế con sang hàng xóm vạ vật ngồi, tranh thủ hưởng tí hơi mát của điều hòa. Đến 2 giờ chiều chồng đi làm, mẹ con mới bồng bế nhau về nhà.
Hàng xóm là cặp vợ chồng mới cưới. Cô vợ tên Hương, thấu hiểu hoàn cảnh gia đình tôi nên cũng tạo điều kiện, đến buổi trưa gọi tôi bế con sang, cho cháu nằm ngủ.
Tuy nhiên, nhờ vả họ chỉ một buổi còn được, đằng này hôm nào tôi cũng muối mặt sang bên đó. Vợ chồng họ cũng cần được nghỉ ngơi. Chồng cô Hương tỏ vẻ khó chịu ra mặt nhưng trong tình thế đó, tôi phải tặc lưỡi làm ngơ, coi như không để ý.
Đành rằng, chồng tôi là ‘tay hòm, chìa khóa’, lo kinh tế chính ở gia đình. Mọi vấn đề tôi sinh đẻ, anh một tay lo toan hết nhưng tôi nghĩ không nhất thiết phải tiết kiệm đến mức đó. Quan điểm của tôi, việc gì cần tiêu vẫn phải tiêu.
Con ốm, tâm trạng lại mệt mỏi, tôi bực dọc nói chuyện với chồng, tuyên bố, nếu anh không lắp thì tôi tự lắp. Tôi yêu cầu chồng đưa khoản tiền nghỉ thai sản anh đang giữ để mua điều hòa. Vợ chồng cãi vã một hồi, anh thẳng thừng cho biết, không còn đồng nào, vì mới cho mẹ mua xe máy.
Ngày hôm sau, sẵn trong túi còn 3 triệu đồng, tôi ra cửa hàng điện máy, mua trả góp một máy điều hòa, không cần hỏi ý kiến chồng.
Chồng tôi về, thấy vậy, liền gào ầm lên, mắng vợ một trận om sòm, dọa sẽ cắt tiền nuôi con, chợ búa hàng tháng. Tôi tính cam chịu thật nhưng đến mức này, không thể chấp nhận được nữa, phản ứng mạnh mẽ với chồng.
Vậy mà, chồng tôi về quê, rêu rao với làng trên xóm dưới là lấy nhầm cô vợ mất nết. Theo mọi người, tôi nên xử lý sao với người chồng như vậy. Xin hãy cho tôi lời khuyên?