Bàn về Tam Quốc, nếu nói ai là người yêu mến nhân tài nhất, người đó nhất định là Tào Tháo; còn nói ai là người may mắn nhất, đó chắc chắn là Lưu Bị. Ở một xã hội xem trọng nhân phẩm như xã hội phong kiến Trung Quốc, Tào Tháo đã đi ngược lại với dòng văn hóa đó, ông chọn người tài chỉ xem tài năng, không cần đạo đức, đây không phải là điều mà bất cứ chư hầu nào cũng có thể làm được, nhưng cũng chính nhờ vậy mà Tào Tháo đã có cho mình một lượng lớn nhân tài hùng hậu. Tuy nhiên, không nhiều người biết rằng ông cả đời “theo đuổi” 5 nhân tài này, những kết cục lại chẳng sở hữu được ai.
Nhân vật Triệu Vân trên màn ảnh nhỏ
Thứ năm, Triệu Vân. Ở trận Trường Bản, Tào Tháo được mở mang tầm nhìn với sức mạnh của vị võ tướng này, một mình một ngựa xông vào đại doanh Tào Tháo khiến ông phải thốt lên: “chân hổ tướng dã, ngộ đương sinh trí chi!”(Không hổ danh là hổ tướng, ta sẽ tha mạng cho!).
Có thể thấy, Tào Tháo ngưỡng mộ và quý mến Triệu Vân đến như nào, ông muốn “tặng” lại mạng sống cho Triệu Vân.
Sau này, Tào Tháo gặp lại Triệu Vân ở Hán Trung, và lại là một lần Triệu Vân xung trận, “xử” không biết bao nhiêu quân Tào. Đáng tiếc, Triệu Vân luôn một lòng đi theo Lưu Bị.
Nhân vật Quan Vũ trên màn ảnh nhỏ
Thứ tư, Quan Vũ. Tào Tháo ở Hạ Bì có được Quan Vũ, sau khi Quan Vũ đầu hàng mình, Tào Tháo đối đãi với Quan Vũ rất đặc biệt, cứ ba ngày một bữa tiệc nhỏ, năm ngày một bữa tiệc lớn, lên ngựa nhắc tới vàng, xuống ngựa nhắc tới bạc. Nên biết rằng, khi đó Tào Tháo đang chuẩn bị tiến công đánh Viên Thiệu, quân khố rất eo hẹp, vì vậy, số ngân lượng này đều là Tào Tháo tiết kiệm được, hơn nữa, Tào Tháo cả đời đều rất đơn giản, tiết kiệm.
Mặc dù Tào Tháo vốn cũng rất hào phóng với bộ hạ của mình, cũng đều dùng tiền của mình để ban thưởng, nhưng đối với một tướng lĩnh phe địch, bất đắc dĩ phải đầu hàng như Quan Vũ, thì những đãi ngộ của Tào Tháo quả thực là có một không hai. Có thể thấy được sự yêu mến hết mực mà Tào Tháo dành cho Quan Vũ, chỉ tiếc rằng, trong lòng Quan Vũ từ đầu tới cuối chỉ có một mình anh cả Lưu Bị.
Nhân vật Mã Siêu trên màn ảnh nhỏ
Thứ ba, Mã Siêu. Mã Siêu là một trong những thống soái đội quân Tây Lương tinh nhuệ nhất thời kì Tam Quốc. Năm đó, Mã Siêu có thể đấu với Hứa Chử, công thần khai quốc nhà Tào Ngụy tới những 300 hồi, đây là một chuyện mà không mấy ai có thể làm được, tuy nhiên, thứ mà Tào Tháo xem trọng nhất ở Mã Siêu đó là sự trẻ trung.
Những tướng lĩnh bên cạnh Tào Tháo đều đã già cả, những tướng mới cũng không đủ để lấp đầy được chỗ trống nhân tài của Ngụy quốc, hơn nữa, Mã Siêu vừa trẻ tuổi vừa tài năng, võ công cao cường, đây là hai tố chất mà Tào Tháo rất cần. Bản thân Tào Tháo cũng đã từng bị Mã Siêu đánh đến bỏ cả áo giáp nên ông đánh giá rất cao khả năng thống lĩnh và sức chiến đấu của Mã Siêu. Tiếc rằng, Mã Siêu cuối cùng lại lựa chọn về với Lưu Bị.
Nhân vật Thư Thụ trên màn ảnh nhỏ
Thứ hai, Thư Thụ. Thư Thụ là đệ nhất mưu sĩ dưới trướng Viên Thiệu (Đường Phong có phần thiên về nội chính), ông từng vạch ra cho Viên Thiệu kế sách mưu định thiên hạ, trước tiên thống nhất Hà Bắc, sau đó dựa vào thế lực quân sự lớn mạnh quyết đấu với Tào Tháo (dẫu sao thì khi đó thế lực Tào Tháo vẫn còn nhỏ), sau khi thống nhất phương Bắc, công đánh Ích Châu, sau đó, thuận thế thu hồi Kinh Châu và Giang Đông, hoàn thành mục tiêu thống nhất thiên hạ.
Đáng tiếc, Viên Thiệu chỉ nghe phần trước của kế hoạch, thống nhất Hà Bắc, sau đó nghe lời của Thư Thụ nữa. Sau này, Viên Thiệu thất bại thảm hại, lại còn để tuột mất Nhan Văn, Trương Cáp, Điền Phong và Thư Thụ. Tào Tháo sau khi bắt được Thư Thụ đã rất hi vọng ông đầu hàng, nhưng Thư Thụ lại ăn cắp ngựa định quay trở về phương Bắc, nhất thời bất lực, Tào Tháo đã giết luôn Thư Thụ. Hà Từ Toàn, một chính khách, nhà lịch sử học từng nói: “Tài năng của Thu Thụ hoàn toàn có thể bì được với Tuân Úc, Gia Cát Lượng, họ đều là những mưu sĩ vô cùng tài giỏi”. Thư Thụ không làm gì sai, chỉ đáng tiếc là ông theo nhầm người.
Chân dung Lã Bố
Thứ nhất, Lã Bố. Lã Bố được mọi người công nhận là đệ nhất võ tướng thời Tam Quốc, năm đó, Tào Tháo vô cùng yêu thích Lã Bố, dẫu sao thì Tào Tháo rất bao dung, ông chấp nhận được khuyết điểm của người tài, còn Lã Bố lại là đệ nhất võ tướng, dẫn binh đánh trận khỏi cần nói cũng biết lợi hại ra sao.
Ngày mà Lã Bố muốn xin Tào Tháo đầu hàng, Tào Tháo đã phân vân, lưỡng lực rất lâu, ông thậm chí còn hỏi ý kiến của Lưu Bị. Nhưng Lưu Bị khuyên Tào Tháo không nên giữ lại Lã Bố vì ông là người vong ân bội nghĩa, từng trở mặt với Đinh Nguyên và Đổng Trác. Cuối cùng, Tào Tháo nghe theo Lưu Bị, Lã Bố chết lúc 40 tuổi.
Cả đời yêu mến tài năng, nhưng không phải mọi tài năng đều “bao dung” với lòng mến tài đó của Tào Tháo.