Việc hiểu và vận dụng mưu lược trí tuệ của Tào Tháo sẽ giúp ích cho bạn rất nhiều trong công việc và cuộc sống.

 

Tào Tháo có lẽ là nhân vật lịch sử đặc sắc nhất thời Tam quốc. Tào Tháo (155-220) tự là Mạnh Đức, còn có tên gọi khác là A Man, là người huyện Bái Quốc Tiêu (nay là Hào Châu, An Huy). Tào Tháo văn võ song toàn, một đời bày mưu tính kế để xoay chuyển càn khôn, khí thế ngút trời. Tào Tháo là một nhà chính trị, quân sự, thư pháp lỗi lạc cuối thời Đông Hán. Ông cũng là người trực tiếp góp phần tạo nên thế chân vạc Ngụy – Thục – Ngô thời Tam Quốc.

Tào Tháo ra làm quan năm 20 tuổi. Trải qua nhiều năm chinh chiến sa trường, Tào Tháo đã thống nhất được 9 châu rộng lớn. Không phải là người thống nhất đất nước, nhưng ông cũng là người đặt nền móng cho việc nhà Tây Tấn thống nhất Trung Hoa sau này. Đây là những cống hiến tiêu biểu của Tào Tháo trong lịch sử Trung Quốc.

Trong số các nhân vật Tam Quốc, để luận về việc ai là người giỏi dùng mưu và hay dùng mưu nhất thì khó ai qua được Tào Tháo. Tào Tháo là người túc trí đa mưu, giàu tài thao lược cộng với tầm nhìn xa trông rộng và tâm tư tỉ mỉ. Tào Tháo không những đã vận dụng thành công mà còn nâng tầm nghệ thuật quân sự lên một tầng cao mới, khiến cho người đời phải kinh ngạc. Việc hiểu và vận dụng mưu lược trí tuệ của Tào Tháo sẽ giúp ích cho bạn rất nhiều trong công việc và cuộc sống.

Triết lý 1: Kẻ thù của kẻ thù là bạn

Năm 197, Viên Thuật xưng đế ở Thọ Xuân. Chỉ sau đó một năm, mâu thuẫn giữa Viên Thuật với đồng minh Lữ Bố ngày càng gay gắt và rõ ràng. Nhân tình thế đó, Tào Tháo đã nghĩ cách lôi kéo Lữ Bố về phe mình để thuận lợi chinh phạt Viên Thuật.

Tào Tháo đã lấy danh nghĩa của triều đình để tấn phong cho Lữ Bố làm Tả tướng quân. Thậm chí, Tào Tháo còn đích thân viết một bức thư thể hiện thiện ý muốn chiêu nạp Lữ Bố. Vốn đang có hiềm khích với Viên Thuật, Lữ Bố đã vô cùng đắc ý khi nhận được chiếu thư sắc phong danh chính ngôn thuận của triều đình cùng với sự trọng vọng của Tào Tháo. Động thái này đã làm mối quan hệ giữa Viên Thuật và Lữ Bố thêm phần xấu đi và khiến liên minh Viên – Lữ nhanh chóng tan rã. Ngay sau đó, Tào Tháo đã lần lượt tiêu diệt cả hai thế lực Viên Thuật và Lữ Bố.

Người xưa muốn thành đại sự, không chỉ biết dùng người tài mà còn luôn biết bắt tay với đối thủ trong những tình cảnh đặc biệt. Họ từng bước lôi kéo kẻ thù, để đạt được mục đích chiến thắng của mình. Trong chuyện đối nhân xử thế, con người chúng ta vốn không thoát khỏi được mối quan hệ lợi – hại. Lợi và hại cũng là điều quan trọng mà ai cũng phải suy xét đến nếu muốn có được thành công.

Khi mà năng lực chưa đủ sâu, thực lực chưa đủ mạnh, chúng ta cần phải biết nhìn xa trông rộng. Khi bản thân vào thế cửa dưới, bạn cần phải học cách vận dụng sức mạnh của người khác thậm chí là của đối thủ để đi tìm chiến thắng cho bản thân.

 Triết lý 2: Nghĩ tới, nhìn ra nhưng vẫn phải đến tận nơi!

Sau khi Đổng Trác tạo phản thất bại, Tào Tháo và Viên Thiệu là hai thế lực có khả năng nhất trong việc lấy danh nghĩa giúp thiên tử quy phục chư hầu.

Viên Thiệu tất nhiên ý thức được điều này nhưng lại không có đủ dũng khí và quyết đoán. Viên Thiệu nghĩ, vương thất nhà Hán suy yếu đã lâu, giúp họ vực dậy cơ đồ gần như là không thể. Nếu như để hoàng đế di giá đến Nghiệp Thành, thì mỗi lần động binh đao đều phải xin ý chỉ của hoàng đế. Như vậy, mọi hành động quân sự đều bị mất đi tính cơ mật và tính linh hoạt. Huống hồ dưới chân hoàng đế vẫn còn rất nhiều các vị đại thần. Nếu tôn trọng họ thì chẳng há tự hạ thấp mình. Nếu không tôn trọng thì dễ bị mang tội tạo phản. Suy đi tính lại vẫn là được chẳng bao nhiêu mà mất thì quá nhiều. Do đó, Viên Thiệu vẫn luôn do dự không dứt khoát.

Nhưng Tào Tháo lại nghĩ khác rất nhiều so với Viên Thiệu. Ông nhớ đến ngày xưa Tấn Văn Công nghênh giá Châu Tương Vương đến Lạc Đô, các chư hầu đã luôn cung kính hoàng đế. Ông cũng nhớ đến việc Hán Cao Tổ xưa kia lấy danh nghĩa trả thù cho Nghĩa Đế đã bị Hạng Vũ tàn sát để khởi quân chinh phạt. Nhờ làm vậy mà Hán Cao Tổ vừa có được chính nghĩa lại vừa có được lòng dân. Lê dân bách tính luôn mang lòng nhớ về chủ cũ giang sơn. Nếu như Tào Tháo có thể nghênh giá hoàng đế, thì chính là đang thuận theo ý dân. Hai là có thể cảm phục anh hùng hào kiệt. Ba là có thể dùng đại nghĩa để chiêu mộ anh tài. Tào Tháo đã nhìn ra và tận dụng thành công tốt cơ hội hiếm có này. Sau khi đã chiếm đóng thành công hai châu Ô Hằng xa xôi, Tào Tháo đã nghênh giá thiên tử ở Hứa Đô. Nhờ vậy, Tào Tháo đã tiến thêm một bước nữa trong việc đặt nền móng để lập nên nhà Ngụy sau này.

Nghĩ tới, nhìn ra và có được vốn không thể coi là như nhau. Cơ hội nghìn năm có một kia cùng bày ra trước mắt Viên Thiệu và Tào Tháo. Nhưng Viên Thiệu vì do dự không quyết mà vuột mất cơ hội. Còn Tào Tháo lại quyết đoán bắt tay vào hành động ngay khi có thể. Nhờ vậy mà kết cục của Tào Tháo và Viên Thiệu mới khác nhau đến thế.

Muốn thành đại nghiệp thì phải biết nắm bắt những cơ hội lớn. Nếu chỉ dừng lại ở suy nghĩ hoặc quan sát mà không hành động, thì cơ hội vẫn mãi là cơ hội, khó có thể biến thành thành công.

Triết lý 3: “Rút củi đáy nồi” – Lấy yếu thắng mạnh

Sau khi đánh bại Viện Thượng ở Dương Bình, Tào Tháo quay về tấn công Ký Châu. Nhưng Ký Châu phòng thủ nghiêm ngặt khiến cho quân Tào không thể công thành. Do đó, Tào Tháo đã đào hào sâu dẫn nước sông Chương để bao vây Nghiệp Thành khiến binh lính Ký Châu không có lương thảo mà c.h.ế.t đói. Tào Tháo nghiễm nhiên không đánh mà thắng.

Để thực hiện kế sách này, Tào Tháo đã phải khảo sát rất kỹ địa hình của Nghiệp Thành. Căn cứ trên kết quả khảo sát địa hình đã thu được, Tào Tháo đã thành công triển khai kế sách “rút củi đáy nồi” lấy yếu thắng mạnh. Một khi Tào Tháo đã dụng đến kế này thì khó ai có thể qua nổi ông. Tào Tháo cũng từng sử dụng kế sách này vào trận Quan Độ trước đó để đánh bại Viên Thiệu. Trong trận chiến kinh điển này, kế sách “rút củi đáy nồi” đã được Tào Tháo vận dụng triệt để và sáng tạo.

Trong trận Quan Độ, với tương quan lực lượng hai bên chênh lệch rõ rệt, Tào Tháo đã đích thân dẫn 5000 binh sỹ nửa đêm tập kích doanh trại và đốt sạch kho lương của quân Viên Thiệu. Chính nước đi này của Tào Tháo đã làm xoay chuyển toàn bộ thế cục của cuộc chiến, khiến cho quân Viên Thiệu không còn cửa thắng.

“Rút củi đáy nồi” là một kế sách hiệu quả để linh hoạt ứng phó với tình hình quân địch quá mạnh. Từ đó, chúng ta có thể triệt tiêu sinh lực địch và sẽ dành được chiến thắng khi đã tiêu diệt được chỗ dựa trọng yếu nhất của quân địch. Thế mới thấy, mọi việc thành hay bại vẫn cứ là ở chính mình mà thôi.

Thay vì cứ loay hoay tìm kế sách chống đỡ tạm thời, thì việc thực hiện kế sách này sẽ giúp ta tìm ra điểm mấu chốt của trận đánh. Đây là cũng là điểm xung yếu của quân thù. Chỉ cần chúng ta cho đối thủ một đòn chí mạng vào điểm này, thì người chiến thắng sẽ gọi tên chúng ta. Nếu như học được và vận dụng thành công kế sách này, bạn sẽ có thể linh hoạt xử lý mọi vấn đề và vươn tới thành công.

Triết lý 4: Cơ hội đến rồi thì đừng bỏ lỡ!

Cuộc tranh giành lợi ích giữa Viên Thiệu và Tào Tháo được định đoạt bởi việc ai là người tận dụng thời cơ tốt hơn. Sau khi thảo phạt xong Công Tôn Toản, Viên Thiệu không màng đến tình cảnh nhân dân đang khốn khổ, lương thảo đang kiệt quệ. Viên Thiệu cũng không nghe lời mưu sỹ Thư Thụ nói, Tào Tháo có thiên tử hậu thuẫn nên thảo phạt Tào Tháo chính là tạo phản. Viên Thiệu tiếp tục phát động trận chiến Quan Độ, khởi quân chinh phạt Tào Tháo.

Trái ngược với một Viên Thiệu nóng nảy vội vàng là một Tào Tháo luôn suy tính cẩn trọng. Hành động bộc phát này của Viên Thiệu chính là một cơ hội tốt để Tào Tháo tiêu diệt triệt để họ Viên khiến cho họ không còn cơ hội trở mình. Để nói về nắm bắt thời cơ, Tào Tháo mà số hai thì không ai là số một.

Khương Thái Công từng nói: “Thời cơ hiếm có không thể bỏ lỡ, cần phải nắm bắt và tận dụng triệt để. Thời cơ chưa tới thì không được làm càn. Thời cơ đến rồi thì không được do dự.

Cơ hội chỉ dành cho những người đã có sự chuẩn bị kỹ càng. Cơ hội cũng chỉ đến với những người biết nắm bắt mà thôi. Muốn làm nên nghiệp lớn, nhất định phải biết nắm bắt cơ hội, tận dụng cơ hội, biết chờ thời hành động mà cũng biết nương theo thời thế mà phát triển. Cơ hội đâu phải lúc nào cũng có. Cơ hội đến rồi thì không được bỏ lỡ, như vậy thì chúng ta mới có cơ hội để thành công.

 

Đình Trọng/CafeBiz