Khi Tào Tháo b.ắ.t được tướng sĩ này đã không “x.ử” luôn mà còn để nhân vật này ra 3 điều kiện nhưng vẫn chấp nhận. Đó là điều kiện gì?

Tào Tháo (155 – 220) là nhà c̲h̲í̲n̲h̲ ̲t̲r̲ị̲,̲ ̲q̲u̲â̲n̲ ̲s̲ự̲ kiệt xuất cuối thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc.

Trong hoạt động c̲h̲í̲n̲h̲ ̲t̲r̲ị̲, Tào Tháo vận dụng khá nhiều tư tưởng của Pháp gia, đề cao tài trí, coi trọng năng lực nên đã thu phục được nhiều nhân tài về dưới trướng. Tuy nhiên, Tào Tháo không chỉ mưu lược hơn người mà ông còn là một người đa nghi bậc nhất trong thiên hạ bấy giờ, dân gian thường ví “nóng như Trương Phi, đa nghi như Tào Tháo” để nói về tính cách đa nghi của ông.

Vì Tào Tháo quá đa nghi và t̲.à̲n̲ ̲đ̲.ộ̲c̲ nên nhiều người k̲h̲.i̲ế̲p̲ ̲s̲.̲ợ̲ không dám đ̲ố̲i̲ ̲đ̲ầ̲u̲ với ông. Tuy nhiên, trong thời bấy giờ lại có một nhân vật dám ra điều kiện với Tào Tháo mà ông không hề t̲ứ̲c̲ ̲g̲i̲ậ̲n̲ còn chấp nhận, đó chính là Quan Vũ.

Theo Tam quốc diễn nghĩa, Quan Vũ lúc bấy giờ là anh em kết nghĩa với Lưu Bị, tình cảm giữa hai người vô cùng thắm thiết.

Đầu năm 200, Tào Tháo dẫn quân bản bộ kéo xuống Từ Châu để b̲.á̲o̲ ̲t̲h̲.ù̲ cho cha là Tào Tung. Lưu Bị biết mình thế yếu bèn sai người đi cầu cứu Viên Thiệu nhưng Viên Thiệu chần chừ không ra quân. Tào Tháo gấp rút tiến đánh Từ Châu. Vài ngàn quân của Lưu Bị không chống nổi, thua chạy tan tác.

Lưu Bị bỏ chạy sang Hà Bắc theo Viên Thiệu, Trương Phi trốn về Nhữ Nam, gia quyến Lưu Bị đều bị b̲.ắ̲t̲. Quan Vũ cùng đường, để bảo vệ hai vợ Lưu Bị, Quan Vũ buộc phải đầu h.àng, nhưng ông cũng đưa ra 3 điều kiện với Tào Tháo, sau này gọi là “ước pháp tam chương” (giao hẹn ba điều).

Thứ nhất: “Một khi biết được tin tức của Lưu Bị, dù ở chân trời góc bể, Quan Vũ sẽ lập tức rời đi”.

Thứ hai: “H.àng vua Hán chứ không h.àng Tào Tháo”.

Thứ ba: “Đảm bảo cho nhị vị phu nhân được an toàn”.

Sẵn mến mộ Quan Vũ từ trước nên những điều kiên do Quan Vũ đưa ra đều được Tào Tháo chấp nhận với hy vọng thu phục được Quan Vũ.

Trong lúc Quan Vũ đầu h.àng, Tào Tháo đối xử với ông rất trọng vọng, phong làm Thiên tướng quân – Hán Thọ Đình Hầu. Nhưng Tào Tháo cũng biết Quan Vũ không có ý ở lại lâu dài với mình, bèn sai Trương Liêu đến thăm dò ông.

Quan Vũ thẳng thắn nói với Trương Liêu: “Tào Công đối với tôi rất tốt, trong lòng tôi biết rõ. Nhưng tôi chịu ơn trời cao đất dày của Lưu tướng quân, từng th.ề là cùng sống cùng c̲h̲.ế̲.t̲, không thể p̲h̲.ả̲n̲ ̲b̲.ộ̲i̲ được. Tôi không thể lưu lại nơi này, chỉ có điều phải đợi lập được công, báo đáp Tào Công thì tôi mới đi”. Trương Liêu trở về nói lại với Tào Tháo. Tào Tháo không những không t̲ứ̲c̲ ̲g̲i̲ậ̲n̲ mà càng thêm kính trọng ông.

Sau này, khi Lưu Bị thấy Viên Thiệu không đủ tài năng để c̲h̲ố̲n̲g̲ ̲c̲h̲ọ̲i̲ lại Tào Tháo nên bỏ đi. Ở bản doanh của Tào Tháo, Quan Vũ biết tin cũng gói ghém toàn bộ tặng phẩm của Tào Tháo để lại, viết một lá thư cáo biệt và lẳng lặng ra đi.