Trong “Tam Quốc chí” vẫn còn ghi lại câu chuyện chứng tỏ Tào Tháo không biết “thương hoa tiếc ngọc” mà đối với ông ta, thanh danh, đại nghiệp mới là điều quan trọng nhất nên ông sẵn sàng x.ử t.ử mỹ nhân “đầu ấp tay gối” với ông.
Vào thời kỳ cuối của nhà Đông Hán, trong hàng loạt các chư hầu, thế lực nổi lên để tranh cứ thiên hạ, Tào Tháo là một nhân vật vô cùng nổi bật và tham vọng. Thậm chí, ngay cả khi hình thành thế chân vạc nổi tiếng Tam Quốc, gồm ba tập đoàn Tào Ngụy, Thục Hán và Đông Ngô, Tào Tháo vẫn ở phe là kẻ mạnh.
Ông nổi danh là người là một trong những vị quân chủ chiêu mộ được nhiều tướng lĩnh, mưu sĩ thuộc hàng đệ nhất Tam Quốc.
Tào Tháo trọng hiền tài vì họ có thể giúp ông làm nên nghiệp lớn. Ảnh Sohu.
Khi đánh giá về Tào Tháo, hậu thế trong nước dùng hai chữ “gian hùng”, không phải là anh hùng. Bởi vì hầu hết các anh hùng đều có hình ảnh tích cực, còn Tào Tháo, mặc dù dũng cảm cơ mưu nhưng nhiều việc ông ta làm lại bị hậu thế chê trách, trong đó có sở thích kỳ quái khác thường, là ham muốn vợ người.
Theo Sohu, một số tiểu thuyết đã bôi nhọ Tào Tháo khi mô tả ông là người vô cùng háo sắc, thích cướp vợ người khác hoặc thấy mỹ nhân là quên đi tất cả. Thậm chí, còn có truyện mô tả rằng, Tào Tháo vì muốn có được mỹ nhân tên Tiểu Kiều mới xuất binh thảo phạt Giang Nam, nhưng trên thực tế, Tào Tháo và Tiểu Kiều chưa bao giờ gặp nhau chứ đừng nói đến chuyện muốn có được.
Tào Tháo người thật việc thật trong lịch sử thích mỹ nhân, đó là lẽ đương nhiên vì anh hùng thời nào cũng “khó qua ải mỹ nhân”.
Nhưng Tào Tháo nổi tiếng “mến anh hùng, trọng hiền tài” còn mỹ nhân đối với ông ta chỉ là “nước chảy mây trôi”, không có người này thì có người khác.
Trong “Tam Quốc chí” vẫn còn ghi lại câu chuyện chứng tỏ Tào Tháo không biết “thương hoa tiếc ngọc” mà đối với ông ta, thanh danh, đại nghiệp mới là điều quan trọng nhất.
Theo đó, vào thời điểm Lưu Bị đến nương nhờ Tào Tháo, từng chứng bên ngoài phủ thừa tướng người hầu đang khiêng một xáᴄ ᴄʜếᴛ dường như vừa bị ɢɪếᴛ ra ngoài. Lưu Bị nhìn thấy có chút giật mình nhưng cũng không tỏ vẻ gì mà điềm nhiên bước vào.
Sau khi vào gặp Tào Tháo, Lưu Bị có hỏi Tào Tháo chuyện gì đã xảy ra với xáᴄ ᴄʜếᴛ ông vừa nhìn thấy. Tào Tháo cũng không hề giấu giếm và nói cho Lưu Bị biết sự tình.
Theo đó, Tào Tháo nói với Lưu Bị rằng, mình ở địa vị cao, không biết có bao nhiêu người trong và ngoài triều muốn ɢɪếᴛ ông ta. Để đề phòng sát thủ, Tào Tháo thường nói với mọi người rằng, ông có thể ɢɪếᴛ người trong trạng thái mơ ngủ nên khi ông ngủ, không cho phép bất cứ ai quấy rầy.
Không ai dám quấy rầy Tào Tháo khi ông đang ngủ trưa. Ảnh Sohu.
Có lần, khi Tào Tháo đang ngủ trưa, một người hầu nghe nhầm Tào Tháo gọi mình, bèn vào tẩm điện. Vừa đến gần Tào Tháo, ông liền đột nhiên ngồi dậy, cầm trường k.iếm ᴄʜéᴍ ᴄʜếᴛ tên thuộc hạ rồi lăn ra giường ngủ tiếp. Khi tỉnh dậy, Tào Tháo mới nhận ra mình đã ɢɪếᴛ người hầu trong lúc mơ ngủ.
Từ đó về sau, không ai dám đến gần Tào Tháo trong lúc ông đang ngủ, vì sợ sẽ bị Tào Tháo đâᴍ ᴄʜếᴛ ᴏᴀɴ ᴜổɴɢ.
Từ điểm này, không khó để thấy rằng, ở gần những người có địa vị cao như Tào Tháo dù trong hoàn cảnh nào cũng không được làm trái những gì chủ nhân căn dặn. Chống đối, không chấp hành chỉ rước h.ọa s.át thân.
Câu chuyện thứ hai cũng tương tự, Tào Tháo và mỹ nhân ông sủng ái cùng nhau ngủ trưa. Trước khi ngủ thiếp đi, Tào Tháo từng căn dặn mỹ nhân rằng, ông chỉ muốn chợp mắt một chút, còn có việc phải giải quyết nên phải biết đánh thức ông dậy đúng giờ nếu chẳng may ông ngủ quá say.
Sau đó, Tào Tháo liền ngủ say, đến thời gian đã căn dặn vẫn không thức dậy. Mỹ nhân thấy Tào Tháo ngủ rất ngon, liền nghĩ để ông ngủ thêm một chút, nên không đánh thức ông.
Khi tỉnh dậy, Tào Tháo phát hiện, những điều mình căn dặn mỹ nhân trước khi đi ngủ chẳng có tác dụng gì, nói cách khác, mỹ nhân đã dám làm trái ý Tào Tháo.
Nếu không trừng phạt mỹ nhân, tạo thành tiền lệ ở đây, sau này còn có người làm trái ý ông. Nghĩ vậy, Tào Tháo liền lôi mỹ nhân ra đáɴʜ ᴄʜếᴛ. Tào Tháo ɢɪếᴛ mỹ nhân này được xem là cách “ɢɪếᴛ gà d.ọa khỉ” để ngầm nói với tướng lĩnh phía dưới và các thê thiếp khác rằng, lời nói của ông là vàng là ngọc, không ai được phép làm trái.