Tôi và chồng bằng tuổi, cùng học cấp 3 với nhau. Sau này đi làm, chúng tôi gặp lại và nên duyên.
Gia đình hai bên khá giả, kết hôn xong, nhà anh cho hai vợ chồng căn hộ chung cư, còn bố mẹ tôi cho 2 mảnh đất rộng.
Nhờ vậy, cuộc sống kinh tế của tôi khá thoải mái. Tuy nhiên, mẹ chồng và chị chồng có vẻ không hài lòng về tôi.
Ngay từ đầu, họ muốn chồng tôi lấy con vị sếp lớn nhưng anh kiên quyết phản đối.
Có lẽ vì chuyện đó, mối quan hệ của tôi với nhà chồng chẳng mấy khi vui vẻ.
Mỗi lần có giỗ hay lễ Tết tôi đến nhà bố mẹ chồng, họ đều có thái độ dửng dưng, lãnh đạm.
Tôi sinh con đầu lòng, mấy ngày ở viện chỉ ông bà ngoại qua lại chăm sóc, thuốc men. Bên nhà chồng không ai ngó ngàng.
Bao nhiêu dồn nén, tôi tâm sự với chồng. Anh không được câu động viên tử tế, quay ra trách tôi nhỏ nhen, ích kỷ.
Anh cho rằng bà nội lớn tuổi, đi lại khó khăn, chị gái bận rộn. Ở viện có ông bà ngoại chăm, khi nào về nhà bà nội sang chưa muộn.
Nghe chồng nói, tôi tức nghẹn cổ. Suốt 3 tháng ở cữ, vợ chồng tôi lục đục, nảy sinh nhiều mâu thuẫn.
Từ ngày đó, tình cảm giữa tôi và nhà chồng càng thêm xa cách. Tôi hạn chế đến mức thấp nhất việc phải va chạm, gặp gỡ họ. Được thể, mẹ chồng rêu rao con dâu sống dửng dưng, không hiếu lễ nghĩa.
“Không ưa, dưa cũng có dòi” – thuộc nằm lòng câu này nên tôi mặc kệ. Ai thích nói gì thì nói, tôi bỏ ngoài tai.
Nhưng chồng cáu gắt với vợ. Anh bảo tôi hạ tự ái cá nhân xuống, giữ hòa khí trong gia đình.
“Em không làm gì sai. Ngay từ đầu em cũng muốn thuận hòa nhưng chị và mẹ anh năm lần bảy lượt gây khó dễ, tỏ thái độ trước.
Em nhẫn nhịn nhiều quá, chịu làm sao được? Em sang nhà bố mẹ, chưa bao giờ nhận được nụ cười hay lời nói chân thành. Giờ anh muốn thế nào đây?”, tôi đáp trả chồng.
Cuối năm đó, 2 mảnh đất bố mẹ cho tôi làm của hồi môn bất ngờ được nhiều người tìm đến hỏi mua vì địa thế đẹp, nằm sát khu đô thị mới sắp xây dựng. Chồng tôi thấy giá cao, muốn bán lấy tiền đầu tư kinh doanh.
Tôi lưỡng lự, dù sao kinh tế vợ chồng không đến mức thiếu thốn, để đất đó sau này cho 2 đứa con, chẳng mất đi đâu. Còn bán lấy tiền, kinh doanh lỗ – lãi chưa biết thế nào có khi còn mất trắng.
Chẳng ngờ mẹ chồng nghe con trai kể chuyện, bắt taxi đến nhà tôi thuyết phục.
Lâu nay mẹ chồng ghét tôi cả họ ai cũng biết. Tối đó thấy bà đến nhà, tôi khá ngỡ ngàng.
Bà ra sức động viên tôi bán đất, nếu không đầu tư, gửi ngân hàng cũng có lãi.
Cả tháng đó, chị chồng cũng ra sức săn đón, ngọt nhạt mời tôi sang nhà ăn cơm, còn mua quà cáp cho 2 cháu. Chồng tôi cũng không càu nhàu, gắt gỏng với vợ.
Tôi chột dạ nhưng nghĩ chắc họ cũng muốn xóa bỏ hiểu lầm nên không để tâm.
Sau nhiều lần đắn đo, tôi và chồng thống nhất bán đất với giá 5 tỷ. Tôi bàn với chồng sẽ biếu ông bà ngoại 1 tỷ, gửi ngân hàng 2 tỷ, còn 2 tỷ đầu tư đất. Chồng tôi không trả lời, chỉ gật gù.
Thời điểm này, tôi phải đi công tác, mọi giấy tờ tôi ký trước, sau đó người mua sẽ chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng.
Sắp xếp xong xuôi, tôi lên đường sang Nhật. Hai tuần sau trở về, tôi giục chồng ra ngân hàng làm sổ tiết kiệm nhưng anh tìm cớ lẩn tránh.
Tôi nghi ngờ, tự mình kiểm tra mới phát hiện ra, chồng đã bí mật chuyển hết tất cả số tiền đó sang tài khoản ngân hàng của chị gái.
Tôi tức giận, gọi chồng về làm sáng tỏ. Anh thú nhận, chị gái làm ăn bị thua lỗ, nợ nần, cần khoản tiền lớn để cứu công ty.
Thấy vợ chồng em trai có mảnh đất đang lên giá, chị nhỏ to, gạ chồng tôi bán đất, lấy tiền cho mình vay.
Chồng tôi thương chị, tìm cách giục vợ bán đất. Cho rằng mình bị chồng lừa, tôi to tiếng. Anh không nể nang, giơ tay tát vợ.
Giờ hai vợ chồng tôi đang chiến tranh lạnh, tôi rất rối bời. Xin hãy cho tôi lời khuyên!