Trên mặt trận chiến đấu với Covid-19, dù không có tiếng bom đạn nhưng đội ngũ y tế đã vô cùng vất vả để giành giật sự sống cho bệnh nhân.

“Anh ở nhà giữ gìn sức khỏe, thay em chăm sóc hai con thật tốt. Em đi rồi sẽ sớm trở về. Hai con ở nhà ngoan, nghe lời bố và ông bà. Hết dịch mẹ sẽ về, gia đình ta sẽ đoàn tụ”.

Đây là những lời nhắn nhủ xúc động của nữ điều dưỡng Hoàng Thị Diễm, Bệnh viện Trung ương Thái Nguyên, trước giờ đi vào “tâm dịch” TP.HCM.

Sau những lời dặn dò vội vã, đoàn xe đưa chị Diễm cùng 78 bác sĩ, điều dưỡng và kỹ thuật viên lên đường nhận nhiệm vụ. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, chị cùng các đồng nghiệp có chuyến công tác chỉ biết ngày đi mà chưa rõ ngày về…

Nhìn bóng vợ theo đoàn xe xa dần, anh Phạm Văn Cường, chồng chị Diễm, xúc động nói: “Tôi và hai con rất tự hào khi có người vợ, người mẹ là chiến sĩ áo trắng tình nguyện tham gia chi viện cho TP. Hồ Chí Minh chống dịch Covid-19 lần này. Chỉ mong vợ luôn mạnh khỏe, hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, cùng đội ngũ y bác sĩ trong cả nước chung tay đẩy lùi dịch bệnh Covid-19 tại thành phố Hồ Chí Minh, sớm trở về đoàn tụ với gia đình”.

Tạm xa gia đình, giấu nỗi nhớ vào lòng, chị Diễm cùng các đồng nghiệp bắt đầu chuỗi ngày sống và làm việc tại TP. Hồ Chí Minh với nhiệm vụ chính là tham gia điều trị, cứu chữa bệnh nhân mắc Covid-19 ở Bệnh viện Đa khoa Gò Vấp.

Điều dưỡng Hoàng Thị Diễm, Bệnh viện Trung ương Thái Nguyên trước giờ đi vào “tâm dịch” TP.HCM

Trong những cuộc điện thoại gọi về vội vã, chị Diễm cho biết: Tại đây, chúng tôi làm việc theo ca. Theo đó, ca sáng làm 7 tiếng, từ 7h – 14h; ca chiều làm 8 tiếng, từ 14h đến 22h và ca đêm làm 9 tiếng, từ 22h đến 7h sáng ngày hôm sau, đảm bảo luôn có lực lượng y tế làm việc 24/24 giờ.

Chị Diễm tâm sự: “Trong suốt ca trực, chúng tôi không ăn, không uống nước, không đi vệ sinh, áp dụng tối đa mọi biện pháp phòng dịch. Bên cạnh đó, do bệnh viện điều trị 100% bệnh nhân Covid-19 nên ngoài công việc chuyên môn, tôi và các đồng nghiệp cũng là người nhà duy nhất của bệnh nhân, cùng thay nhau chăm sóc, giúp đỡ họ ở ‘ngôi nhà đặc biệt’ này.

Trong tuần đầu tiên, tôi được phân công làm việc ở tầng 5 với 84 bệnh nhân mắc Covid-19. Trong điều kiện thời tiết nóng bức của mùa hè, lại mặc thêm bộ bảo hộ kín mít nên sau mỗi ca làm việc, tay ai cũng nhăn nheo hết cả, trên người không còn chỗ nào khô ráo, khuôn mặt hằn lên vết tì của khẩu trang, của mũ và toàn thân rã rời.

Thậm chí nhiều lúc khát quá nhìn thấy chai nước sát khuẩn chỉ muốn uống một hơi cho đã cơn khát. Những hôm ca đêm, mỗi khi quá mệt mỏi, chúng tôi tranh thủ chợp mắt. Lúc này ghế đá, lan can, sân nền sẽ là giường; bầu trời ngàn sao là tấm màn che.

Khó khăn, vất vả là thế nhưng vì chính những người bệnh đang nằm bất động trên giường, vì những ngày tháng tới không còn Covid và vì những người thân đang đợi ở quê nhà, chúng tôi sẽ luôn cố gắng và cố gắng thật nhiều hơn nữa”.

Công việc mỗi ngày cứ thế trôi đi. Những cuộc video call sau mỗi giờ tan ca là giây phút chị Diễm mong chờ nhất. Bao mệt nhọc, vất vả được xua tan, khoảng cách Bắc – Nam như ngắn lại để lời hứa “Hết dịch mẹ sẽ về” với hai con, với gia đình của chị Diễm sẽ không còn xa.

Nguồn: https://doanhnghieptiepthi.vn/nu-dieu-duong-tai-tp-hcm-khong-an-uong-di-ve-sinh-trong-suot-hon-7-tieng-truc-nguoi-uot-sung-tay-nhan-nheo-vi-nong-161212707095508440.htm