Hôm nay 28/5, là ngày thứ 3 sau sự việc đau lòng 18 em học sinh trường THCS Bạch Đằng (quận 3, TP.HCM) bị cây phượng lớn trốc gốc đè lên người khi chuẩn bị vào lớp.
Trong đó bé Trung Kiên, học sinh lớp 6.8 là nạn nhân kém may mắn nhất khi đã tử vong trước khi được đưa đến bệnh viện vì vết thương quá nặng.
Nơi cây phượng bị ngã.
Tại đám tang của Kiên, những ngày qua không ít lãnh đạo TP.HCM, người thân, những người xa lạ đến viếng vì thương xót trước sự ra đi quá đột ngột, quá đau lòng.
Nếu như mẹ Kiên, chị Hương là người đau đớn nhất khi vừa sinh con trai thứ vài ngày thì đã nhận hung tin con lớn mất đi, thì tập thể lớp 6.8, những bạn bè chung lớp của Kiên lại dành cho em những tình cảm thật đặc biệt khi đã có những quãng thời gian cùng nhau ngồi chung lớp học, cùng kiểm tra, nô đùa ở sân trường.
Đám tang của Trung Kiên có rất đông người đến viếng.
Tưởng sẽ được gặp nhau thoả thích sau thời gian dài xa cách vì dịch bệnh, nào ngờ chỉ vừa đi học lại ít ngày người bạn học xấu số đã ra đi mãi.
Chính vì thế mà khi đến viến đám tang, nhiều cô cậu bé lớp 6.8 của trường THCS Bạch Đằng đã không khỏi xúc động.
Có em đã bật khóc nghẹn ngào, có em tiếc nuối vì phải nói lời vĩnh biệt trước cậu nam sinh ngoan hiền xấu số.
Hiện vẫn còn các em học sinh khác điều trị tại BV.
Và những tình cảm ấy đã được các bạn học của Kiên gửi vào trong những tấm thiệp đưa tiễn em lần sau cuối. Những tấm thiệp ấy hãy còn dang dở chưa đủ số lượng, vì một số bạn khác của Kiên vẫn còn nằm điều trị trong bệnh viện.
“Gửi Trung Kiên, kiếp này không làm bạn, không học chung được nữa thì kiếp sau chúng ta lại làm bạn chung lớp tiếp nha” – em Mai Trần Phương Ngân viết.
Thư gửi Kiên của cậu bạn cùng lớp – Mạnh Cường.
“Bên đó phải sống tốt nhé”.
“Tôi mong ông sẽ ở trên thiên đàng, sẽ phù hộ tôi học giỏi. Tôi mong ông sống tốt trên thiên đàng nha” – Mạnh Cường cầu nguyện.
“Nhớ phải nhớ về tụi tao nha, mày mà quên là tụi tao giận đó…” là lời nhắn từ em Tô Hiếu Hạnh.
Phương Anh thì cho rằng Kiên là cậu bé ngoan hiền nhất mà em biết.
“Kiên ơi, mới thứ hai mình còn gặp nhau mà bây giờ ông đã đi rồi. Ông được làm anh nhưng chưa được chở em đi học như ông muốn, mấy bạn buồn lắm. Dù ông ở nơi nào thì ông cũng phải thật vui nha…”;
Cô bạn Mai Trần Phương Ngân mong kiếp sau vẫn được làm bạn của Trung Kiên.
Ai cũng mong Kiên ra đi bình an.
“Kiên ơi, Kiên đã trả nợ được hết kiếp này rồi, làm một con ngoan vui vẻ với gia đình. Kiên hãy phù hộ cho em cậu, để em có thể thay cậu ở bên ba mẹ của mình….”;
“Mong kiếp sau sẽ là bạn mày. Tao có vẽ hộp cơm cho mày đấy. Vui lên nha bạn của tao…”.
Một cậu bạn còn vẽ hộp cơm cho Kiên.
Những tâm sự trong các tấm thiệp đều có chung dòng cảm xúc thương tiếc và mong ở thế giới khác Kiên được vui vẻ, đừng quên những kỷ niệm lúc còn sống, còn học chung với nhau.
Mất mát này không gì bù đắp được. Chỉ mong cha mẹ Kiên sớm vượt qua nỗi đau mà nuôi nấng em trai của Kiên nên người.
Nỗi đau với người ở lại là không gì đong đếm được.
Chỉ mong bạn bè cùng lớp nhìn sự mất mát kia mà càng cố công học tập để bù đắp thay phần Kiên còn làm dang dở.
Chỉ mong không còn những sự việc “từ trên trời rơi xuống” nào xảy ra cướp đi sinh mạng của những mầm non.