Thời đại Tam Quốc, được cho là thời đại 𝚑𝚘̂̃𝚗 𝚕𝚘𝚊̣𝚗 nhất ở Trung Quốc. Những câu chuyện và giai thoại được lưu truyền từ 2000 năm trước, xoay quanh 5 vị hào kiệt là Tào Tháo, Gia Cát Lượng, Chu Du, Lưu Bị và Tôn Quyền đã khắc sâu ý nghĩa của chữ “Nghĩa” vào lòng người hậu thế.
Có vô số thứ như dùng 𝚌𝚑𝚒́𝚗𝚑 𝚗𝚐𝚑𝚒̃𝚊 𝚝𝚛𝚒̣ 𝚚𝚞𝚘̂́𝚌 theo ý trời, 𝚌𝚑𝚒́𝚗𝚑 𝚗𝚐𝚑𝚒̃𝚊 kết giao tình huynh đệ, 𝚌𝚑𝚒́𝚗𝚑 𝚗𝚐𝚑𝚒̃𝚊 khinh lợi trọng lẽ phải, 𝚌𝚑𝚒́𝚗𝚑 𝚗𝚐𝚑𝚒̃𝚊 phải bảo vệ công lý cho dù phải 𝚖𝚊̂́𝚝 𝚖𝚊̣𝚗𝚐,…
Dù bị coi là một nhân vật 𝚙𝚑𝚊̉𝚗 𝚍𝚒𝚎̣̂𝚗 nhưng có những khía cạnh mà Tào Tháo không như người ta vẫn nghĩ, ông đã nhiều lần rơi nước mắt vì các bậc hiền sĩ của mình là Tuân Du, Điển Vi và Quách Gia.
Khóc một lần vì Tuân Du
Theo “Tam quốc chí. Nguỵ thư. Tuân Du truyện” có ghi chép: “Du làm việc vô cùng cẩn thận, thường giúp 𝚋𝚊̀𝚢 𝚖𝚞̛𝚞 𝚝𝚒́𝚗𝚑 𝚔𝚎̂́ từ thời Thái Tổ đi 𝚌𝚑𝚒𝚗𝚑 𝚙𝚑𝚊̣𝚝.”
Tào Tháo vô cùng tín nhiệm Tuân Du, thường xuyên khen ngợi ông trước mặt mọi người, còn từng dạy bảo con trai Tào Phi của mình rằng: “Tuân Công Đạt là tấm gương cho người khác, con phải đối xử thật lễ phép với ông ta.”
Sau này, trên đường theo Tào Tháo 𝚌𝚑𝚒𝚗𝚑 𝚙𝚑𝚊̣𝚝 Tôn Ngô, Tuân Du 𝚋𝚊̂́𝚝 𝚑𝚊̣𝚗𝚑 𝚚𝚞𝚊 đ𝚘̛̀𝚒, Tào Tháo rất 𝚡𝚘́𝚝 thương. Trong sách sử có viết rằng, trong thời gian ấy, hễ nhắc đến Tuân Du là Tào Tháo lại đ𝚊𝚞 𝚕𝚘̀𝚗𝚐 rơi nước mắt.
Khóc hai lần vì Điển Vi
Điển Vi là một người dũng cảm phi thường, ông thường dùng 𝚋𝚘̣̂ 𝚜𝚘𝚗𝚐 𝚝𝚑𝚒𝚎̂́𝚝 lớn. Ông là một nhà chỉ huy 𝚚𝚞𝚊̂𝚗 𝚜𝚞̛̣ kiệt xuất dưới thời Tào Tháo.
Sau khi Tào Tháo 𝚌𝚑𝚒𝚗𝚑 𝚙𝚑𝚞̣𝚌 Trương Tú ở Kinh Châu, đã bị Trương Tú 𝚋𝚊𝚘 𝚟𝚊̂𝚢. Điển Vi người đi cùng với Tào Tháo đã 𝚌𝚑𝚒𝚎̂́𝚗 đ𝚊̂́𝚞 quyết liệt quên mình để 𝚌𝚞̛́𝚞 Tào Tháo. Trong khi các thuộc hạ của Điển Vi đã 𝚋𝚒̣ 𝚐𝚒𝚎̂́𝚝 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝 𝚟𝚊̀ 𝚋𝚒̣ 𝚝𝚑𝚞̛𝚘̛𝚗𝚐, Điển Vi vẫn 𝚕𝚒𝚎̂̀𝚞 𝚖𝚒̀𝚗𝚑 𝚗𝚐𝚊̆𝚗 𝚌𝚑𝚊̣̆𝚗 𝚚𝚞𝚊̂𝚗 đ𝚒̣𝚌𝚑 để Tào Tháo có thể chạy thoát. Cuối cùng 𝚋𝚒̣ 𝚐𝚒𝚎̂́𝚝 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝 bởi quân của 𝚔𝚎̉ 𝚝𝚑𝚞̀. Sau khi đ𝚊́𝚗𝚑 lui Trương Tú, Tào Tháo ngay lập tức lập lễ đàn tiễn biệt Điển Vi, ông bật khóc: “Con trai và cháu trai của tôi cũng 𝚑𝚢 𝚜𝚒𝚗𝚑 trong 𝚝𝚛𝚊̣̂𝚗 𝚌𝚑𝚒𝚎̂́𝚗 này, nhưng tôi không đ𝚊𝚞 đ𝚘̛́𝚗 như vậy. Cái 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝 của Điển Vi cho dù có khóc bao nhiêu đi nữa, thì vẫn đ𝚊𝚞 lòng đến mức nước mắt rơi bao nhiêu cũng được” ông nói với những người lính quanh mình.
Năm sau, Tào Tháo lại 𝚍𝚊̂́𝚢 𝚋𝚒𝚗𝚑 𝚌𝚑𝚒𝚗𝚑 𝚙𝚑𝚊̣𝚝 Trương Tú. Tào Tháo đột nhiên khóc trước khi hành quân. “Tướng quân Điển Vi của tôi đã trở thành người một đi không trở lại ở đây vào năm ngoái. Khi tôi nhớ lại điều này, nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi”. Tất cả binh lính xung quanh nghe được điều này đều cảm phục trước sự chính trực của Tào Tháo.
Khóc ba lần vì Quách Gia
Tào Tháo đã khóc ba lần vì chiến thuật gia Quách Gia. Những giọt nước mắt mà Tào Tháo dành cho Quách Gia đã lay động trái tim của không biết bao nhiêu người hơn một nghìn năm.
Lần đầu tiên là vào năm 207 sau Công Nguyên, khi Tào Tháo nhận được lời đề nghị của Quách Gia và đang trong quá trình 𝚌𝚑𝚒𝚗𝚑 𝚙𝚑𝚞̣𝚌 bộ tộc Ô Hoàn ở Liêu Tây. Hành quân trên sa mạc Liêu Tây rất khó khăn, Quách Gia vốn ốm yếu đã bị mắc phải căn 𝚋𝚎̣̂𝚗𝚑 𝚍𝚒̣𝚌𝚑 ở đây và phải nằm 𝚕𝚒𝚎̣̂𝚝 𝚐𝚒𝚞̛𝚘̛̀𝚗𝚐. Tào Tháo vì lo lắng mà đến thăm Quách Gia, rưng rưng nước mắt nói: “Chỉ vì hành quân trong sa mạc, tôi đã làm cho ngươi bị lây bệnh”. Quách Gia bị lời nói của Tào Tháo làm cho 𝚔𝚒́𝚌𝚑 đ𝚘̣̂𝚗𝚐, đáp: “Ta đã nhận được rất nhiều ân tình của chủ công, dù có cố hết sức cũng không thể đền đáp dù chỉ một phần mười ơn đó”.
Sau đó Quách Gia đã ra đi vì bệnh sau khi trở về từ Liêu Tây. Lúc đó mới 37 tuổi. Tào Tháo đã bật khóc lần thứ 2 vì Quách Gia ở đ𝚊́𝚖 𝚝𝚊𝚗𝚐 của Quách Gia.
Tào Tháo vô cùng đau buồn: “Cái 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝 của Quách Gia như bầu trời 𝚜𝚞̣𝚙 đ𝚘̂̉?”. Ông quay ra nói với các thuộc hạ: “Các ngươi đều bằng tuổi ta. Quách Gia từ trước đến nay là người trẻ nhất. Tôi đã định giao cho anh ta lo hậu sự cho tôi, nhưng tôi không ngờ anh ta 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝 trẻ như vậy”. Mất đi một nhân tài như Quách Gia, có thể nói Tào Tháo đã đau buồn như thế nào.
Và lần khóc thứ ba là sau trận Xích Bích. Năm 208 SCN, một năm sau khi Quách Gia 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝. Tào Tháo cố gắng để đ𝚊́𝚗𝚑 𝚋𝚊̣𝚒 Lưu Bị và Tôn Quyền và 𝚝𝚑𝚘̂́𝚗𝚐 𝚗𝚑𝚊̂́𝚝 𝚝𝚑𝚒𝚎̂𝚗 𝚑𝚊̣. Tuy nhiên, ông không chỉ bị đ𝚊́𝚗𝚑 𝚋𝚊̣𝚒 bởi Lực lượng đồng minh của Tôn Lưu mà còn bị mất một triệu quân. Ông phải bỏ chạy đến đường Hoa Đông và được Quan Vũ tha 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝.
Tào Tháo khi bảo toàn được 𝚖𝚊̣𝚗𝚐 𝚜𝚘̂́𝚗𝚐 của mình, khi đang ăn với các mưu sĩ Tào Tháo đột nhiên bật khóc. Khi được hỏi tại sao, Tào Tháo hướng mặt lên trời than khóc rằng: “Ta khóc thương cho Quách Gia, nếu Quách Gia còn sống, ta đã không 𝚝𝚑𝚊̂́𝚝 𝚋𝚊̣𝚒 nặng nề như vậy”.
Không quá khi nói rằng những giọt nước mắt vì 3 bậc hiền sĩ là những giọt nước mắt của cả cuộc đời Tào Tháo. Đó là những giọt nước mắt của “𝚌𝚑𝚒́𝚗𝚑 𝚗𝚐𝚑𝚒̃𝚊”. Cho ta thấy rằng cho dù bạn có 𝚝𝚑𝚘̂́𝚗𝚐 𝚝𝚛𝚒̣ thế giới thế nào đi nữa, nó cũng không có ý nghĩa gì nếu không có các bậc hiền sĩ.
Trong lịch sử, Tào Tháo từng bị coi là một nhân vật 𝚙𝚑𝚊̉𝚗 𝚍𝚒𝚎̣̂𝚗. Nhưng đó chưa phải là tất cả của ông. Tào Tháo coi những hiền sĩ của mình là những người quan trọng bất kể địa vị của họ, chứ không chỉ là công cụ để 𝚌𝚊𝚒 𝚝𝚛𝚒̣ 𝚝𝚑𝚒𝚎̂𝚗 𝚑𝚊̣. Trên thực tế, ông đã sống một cuộc đời vì “nghĩa”. Nước mắt của ông có thể nói là những giọt nước mắt “𝚌𝚑𝚒́𝚗𝚑 𝚗𝚐𝚑𝚒̃𝚊”.
Nguồn: visiontimesjp.com