Không phải hy sinh trên trận mạc nhưng 3 vị tướng tài giỏi này đều phải chịu cái kết đáng tiếc.

Nói đến Tam Quốc, chắc hẳn ai cũng sẽ nghĩ ngay đến cuộc chiến tranh giành thế lực giữa ba nhà nước Nguỵ, Thục, Ngô. Đây được cho là thời kỳ loạn lạc nhưng cũng vì thế mà xuất hiện nhiều anh hùng.

Hình ảnh ấn tượng ở các vị tướng giỏi đều đến từ tài cầm quân hơn người, hết mình xả thân xông pha chiến trận, dũng mãnh, quyết liệt đôi lúc xen chút vẻ ʜᴜɴɢ ʜãɴ, ᴅữ ᴛợɴ. Nhiều người nghĩ rằng, khi đã hết mình vì sự nghiệp chiến sự thì ắt hẳn những vị tướng này sẽ có những kết thúc tốt đẹp nhưng thực tế không phải vậy.

Ba vị tướng tài giỏi trong Tam Quốc mang vẻ ngoài ʜᴜɴɢ ʜãɴ, đến cuối cùng vẫn phải chịu những cái ᴄʜếᴛ “không xứng”, đó là những ai?

Thứ nhất, Điển Vi

Chân dung Điển Vi, cận vệ trung thành của Tào Tháo. (Ảnh: Sohu)

Điển Vi (? – 197) là mãnh tướng nổi bật nhất phục vụ trong thời kỳ gây dựng thế lực của Tào Tháo. Ông có tướng mạo khôi ngô, sức khỏe hơn người, hay làm điều nghĩa hiệp, vì thế được Tào Tháo trọng dụng hết mực, cũng là người hiếm hoi khiến Tào Tháo, người được mệnh danh là “gian hùng thời Tam Quốc” phải rơi lệ.

Nhắc đến Điển Vi, nhiều người vẫn luôn dành cho ông sự ưu ái cao. Đây là cận vệ trung thành nhất của Tào Tháo, người được Tào Tháo mệnh danh “cổ chi Ác Lai”, ví ông như tướng Ác Lai dưới thời chúa Trụ (Theo “Tam Quốc diễn nghĩa” hồi thứ 10).

Trên chiến trường hễ nghe tin Điển Vi xung trận, hầu hết quân địch đều phải khiếp sợ. Điền Vi là một tướng tài, một thuộc hạ tốt, vậy nhưng chính Tào Tháo lại vô tình đẩy ông đến cái ᴄʜếᴛ oan uổng chì vì thói trăng hoa của mình.

Vào năm 197, Tào Tháo mang quân tấn công Uyển Thành (Nam Dương). Trương Tú, viên tướng trấn thành biết không thể địch lại quân Tào nên đã lui quân đầu hàng. Trong buổi tiệc rượu tiếp đãi Trương Tú, Tào Tháo phát hiện một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, nên nổi lòng tham và ᴄưỡɴɢ đᴏạᴛ.

Thật không may, đây lại chính là thím của Trương Tú, người ông vô cùng kính trọng. Để rửa mối ʜậɴ ᴛʜù, Trương Tú đem quân đánh úp doanh trại Tào Tháo, quân Tào trở tay không kịp, Điển Vi một mình đứng trước cửa trại bảo vệ, đến cuối cùng phải ᴄʜếᴛ vì sức cùng lực kiệt.

Cái ᴄʜếᴛ của Điển Vi có thể hình dung rõ bằng hai từ “bi tráng”. Nếu như khi đó, Điển Vi có thiết kích và chiến mã, tình thế chắc chắn sẽ khác.

Thứ hai, Lữ Bố

Lữ Bố cùng cây Phương Thiên Hoạ Kích của mình. (Ảnh: Sohu)

Lã Bố hay Lữ Bố, tự Phụng Tiên, là một viên tướng nổi tiếng vào cuối thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Do có công ᴅɪệᴛ ᴛʀừ ɢɪᴀɴ ᴛʜầɴ Đổng Trác, ông được Hán Hiến Đế phong tước Ôn hầu, nên còn được gọi là Lã Ôn hầu, ban giả tiết, nghi trượng ngang hàng Tam công.

Lữ Bố nổi danh là vị tướng ʜᴜɴɢ ʜãɴ, sở hữu Phương Thiên Hoạ Kích, một trong 6 thần khí uy lực nhất Tam Quốc. Với cây kích trong tay, vó ngựa Lữ Bố đi đến đâu quân lính đều phải ngả mũ bái phục. Nhưng đáng tiếc, người có thể sức mạnh vượt trội đến vậy cũng không tránh khỏi số phận á.c nghiệt.

Khi bản tính trăng hoa hiếu thắng không thể thay đổi, Lữ Bố liên tục ᴄưỡɴɢ ʙứᴄ vợ của nhiều thuộc hạ, đồng thời đáɴʜ đậᴘ và mắng nhiếc cấp dưới khiến họ ᴄăᴍ ʜậɴ đến xương tuỷ, luôn nung nấu ý định ᴛʀả ᴛʜù. Đến cuối cùng, Hầu Thành, Tống Hiến và Ngụy Tục đã bắt tay Tào Tháo, ᴘʜảɴ ʙộɪ ông.

Vào ban đêm, nhân lúc Lữ Bố không phòng bị, ba thuộc hạ này đã đánh cắp Phương Thiên Hoạ Kích khiến ông nằm trong vòng vây của Tào Tháo. Cuối cùng Lã Bố bị Tào Tháo ra lệnh ɢɪếᴛ ᴄʜếᴛ.

Thứ ba, Tôn Sách

Tôn Sách, vị tướng tài nhưng ra đi khi tuổi đời còn rất trẻ. (Ảnh: Sohu)

Tôn Sách, tự Bá Phù, là một viên tướng và một lãnh chúa trong thời kỳ cuối của nhà Đông Hán và thời kỳ đầu của Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người đặt nền móng quan trọng trong việc hình thành nên Đông Ngô, đã được người em trai Tôn Quyền kế thừa và hoàn thiện sau khi ông mất.

Trong Tam quốc diễn nghĩa, Tôn Sách được mô tả anh dũng khác người, không kém gì Tây Sở Bá vương Hạng Vũ, nên được gọi là Tiểu Bá vương.

Tôn Sách là mãnh tướng “có khí thế của Tiểu Bá Vương”, nhưng tính tình nóng vội, không biết dùng người. Trương Hoành, mưu sĩ của Tôn Sách từng khuyên: “Chủ tướng là tính mệnh của ba quân, không nên khinh địch. Xin chủ tướng tự bảo trọng”.

Tôn Sách đáp:”Lời tiên sinh như vàng ngọc, chỉ e nếu ta không làm gương, tướng sĩ sao có thể hết mình”.

Vào năm Kiến An thứ năm, khi Tôn Sách đang đi săn một mình ở dãy núi Đan Đồ đã bị ba thuộc hạ của Thái Thú Ngô Quận lúc bấy giờ là Hứa Cống phục kích ᴛʀả ᴛʜù. Tôn Sách không may bị trúng một mũi tên vào má và bị thương nặng. Nhận thấy tình hình sức khoẻ không khả quan, Tôn Sách đã cho gặp mặt Trương Chiêu, Tôn Quyền cùng các cận vệ thân tín, dặn dò và trao lại ấn tín. Đêm hôm ấy, viên tướng ra đi khi chỉ mới hai mươi sáu tuổi.

Sau này, nước Đông Ngô thành lập, Tôn Quyền đã phong cho Tôn Sách là Trường Sa Hoàn Vương, thiết lập một ngôi đền, tiến cử thái tử và cháu trai đích thân đến dâng lễ, tạ ơn.