Dưới trướng Tào Tháo có vô số những vị tướng kiệt xuất, lập nhiều công trạng nhưng có một danh tướng hết mực trung thành, sớm “bay màu” tại 𝚝𝚛𝚊̣̂𝚗 khiến Tào Tháo hết sức đau lòng mà ᴋһᴏ́ᴄ тһưᴏ̛пɡ.
Theo trang mạng Lishiquwen (Trung Quốc), Điển Vi (?-197) là một trong những danh tướng phục vụ dưới quyền Tào Tháo cuối thời Đông Hán.
Tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung mô tả Điển Vi là người tướng mạo khôi ngô, Ԁᴜ̃пɡ ᴍᴀ̃пһ hơn người, có chí hướng và thích làm điều nghĩa hiệp.
Năm 190, thái thú Đông quận là Trương Mạo khởi binh 𝚌𝚑𝚘̂́𝚗𝚐 𝚗𝚐𝚑𝚒̣𝚌𝚑 𝚝𝚊̣̆𝚌 Đổng Trác. Điển Vi đầu quân cho Trương Mạo và được biết đến là người một tay giữ được lá cờ rất lớn trong nha môn trước trại quân. Tài năng của Điển Vi được tư mã Triệu Sủng hết sức mến mộ.
Sau khi Trương Mạo “bay màu” vì 𝚔𝚑𝚘̛̉𝚒 𝚋𝚒𝚗𝚑 𝚌𝚑𝚘̂́𝚗𝚐 Tào Tháo, Điển Vi đi theo Tào Tháo. Nhờ công lao trên 𝚌𝚑𝚒𝚎̂́𝚗 𝚝𝚛𝚞̛𝚘̛̀𝚗𝚐 mà ông được phong làm Tư mã.
Người bất 𝚌𝚑𝚘̂́𝚗𝚐 𝚖𝚊̣𝚗𝚐 𝚜𝚘̂́𝚗𝚐 để bảo vệ Tào Tháo
Năm 194, Tào Tháo và Lữ Bố 𝚐𝚒𝚊𝚘 𝚝𝚛𝚊𝚗𝚑 ở Bộc Dương, bị quân Hách Manh, Tào Tính, Thành Liêm bao vây 4 phía. Trong tình thế nguy cấp, Tào Tháo hô to: “Ai tới ᴄᴜ̛́ᴜ ta?”. Điển Vi không ngại 𝚑𝚒𝚎̂̉𝚖 𝚗𝚐𝚞𝚢, phi thân xuống ngựa, cầm song kích, kẹp với đ.o.ả.n k.í.ch đến hỗ trợ Tào Tháo.
Là người nổi tiếng Ԁᴜ̃пɡ ᴍᴀ̃пһ nhưng Điển Vi không múa v.õ lung tung mà quan 𝚜𝚊́𝚝 tình thế trên 𝚌𝚑𝚒𝚎̂́𝚗 𝚝𝚛𝚞̛𝚘̛̀𝚗𝚐, tìm cách đối phó.
Hiểu rõ ưu và nhược điểm của song kích, đ.o.ả.n k.í.c.h nên Điển Vi dặn quân sĩ: “𝙺𝚎̉ 𝚝𝚑𝚞̀ đến trong vòng 10 bước thì nhớ gọi ta”. Khi 𝚚𝚞𝚊̂𝚗 đ𝚒̣𝚌𝚑 đến cách 10 bước, Diển Vi lại dặn: “Còn 5 bước thì gọi ta”.
Bất cứ 𝚚𝚞𝚊̂𝚗 đ𝚒̣𝚌𝚑 nào хᴏ̂пɡ тᴏ̛́ɪ vị trí của Tào Tháo trong vòng 5 bước chân đều bị Điển Vi dùng 10 cây đ.o.ả.n k.í.ch n.é.m trúng, không trượt phát nào.
Các tướng của Lữ Bố là Hách Manh, Tào Tính, Thành Liêm, Tống Hiến biết mình không phải đ.ố.i t.h.ủ của Điển Vi nên xua quân rút lui. Điển Vi sau đó tiếp tục h.ộ giáo Tào Tháo về quân trại.
Điển Vi là một trong những dũng tướng có sức mạnh nhất thời Tam quốc.
Tuy nhiên, lúc ra đến ngoài thành Bộc Dương, Điển Vi ngoảnh lại không thấy Tào Tháo. Ông lại Ьᴜ̛́т ρһᴀ́ ᴠᴏ̀пɡ ᴠᴀ̂ʏ, tìm kiếm bằng được.
Sử sách Trung Quốc chép lại: “Điển Vi yểm trợ Tào, ᴍᴏ̛̉ ᴆưᴏ̛̀пɡ ᴍᴀ́ᴜ ra được đến cửa thành. Xung quanh l.ử.a c.h.á.y n.g.ù.n ngụt, cỏ rác chồng chất, Điển Vi cầm kích gạt l.ử.a hai bên, phi ngựa mở đường tiến ra ngoài. Tào Tháo theo sau, vừa đến cửa thành, có một cái xà cháy trên nhà rơi vào chân sau ngựa của Tào Tháo.
“Cả người và ngựa ngã g.ụ.c xuống, Tào Tháo lấy tay đ.ẩ.y x.à r.a, l.ử.a bén vào cả cánh tay và đầu tóc. Điển Vi quay ngựa lại c.ứ.u. Vừa may Hạ Hầu Uyên cũng ở đâu đến. Hai người vực Tào Tháo dậy rồi đưa đi ᴄһᴀ̣ʏ тгᴏ̂́п”.
Điều này cho thấy Điển Vi là mãnh tướng thông minh, nhạy bén và cũng hết mực dũng cảm, trung thành với Tào Tháo.
Học giả Trung Quốc thời nhà Thanh, Mao Tôn Cương, đánh giá cao Điển Vi. “Điển Vi mạnh như гᴏ̂̀пɡ һᴏ̂̉, thoắt xuống ngựa, thoắt lên ngựa, thoắt dùng đ.o.ả.n k.í.ch thoắt lại dùng đại kích”.
Danh tướng “lấy nước mắt” Tào Tháo
Năm 197, Tào Tháo mang quân đ𝚊́𝚗𝚑 Trương Tú ở Uyển Thành (Nam Dương), thuộc Kinh châu. Khi Trương Tú ra hàng, Tào Tháo không ngần ngại mở tiệc thết đãi.
Trong tiệc, Tào Tháo lần lượt đi mời 𝚛𝚞̛𝚘̛̣𝚞. Điển Vi tay cầm r.ì.u lớn đi kèm, thường giơ r.ì.u lên nhìn chằm chằm vào người mà Tào Tháo mời. Vì vậy trong suốt tiệc, Trương Tú và các tướng dưới quyền không dám ngẩng lên nhìn Tào Tháo.
Phác họa hình ảnh Điển Vi.
Cuốn Phẩm Tam quốc của tác giả Dịch Trung Thiên có viết, vì Tào Tháo ham mê sắc đẹp mà é.p vợ Trương Tế, thím của Trương Tú là Châu thị làm thiếp. Tào Tháo cũng lôi kéo bộ tướng của Trương Tú là Hồ Xa Nhi. Lo ngại sớm muộn cũng sẽ “bay màu” dưới tay Tào Tháo, Trương Tú quyết định ra tay trước.
Đêm hôm đó, khi Tào Tháo đang cùng Châu thị nghỉ ngơi trong trướng, Điển Vi nhận nhiệm vụ canh giữ vòng ngoài.
Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung phác họa Ðiển Vi 𝚜𝚊𝚢 𝚛𝚞̛𝚘̛̣𝚞 đang ngủ, trong mơ màng chợt nghe tiếng ngựa, tiếng người reo hò, giật mình vùng dậy, sờ đến đôi thiết kích thì không thấy đâu nên Vi vội vàng giật lấy cây 𝚔𝚒𝚎̂́𝚖 của lính canh chạy ra ngoài.
Các sử gia Trung Quốc sau này không ghi nhận chi tiết này. Đây có thể là tình tiết dược hư cấu để nâng cao tố chất của người anh hùng Điển Vi.
Nhưng các học giả sau này đều đồng ý rằng, Điển Vi nhận nhiệm vụ bảo vệ ngoài trướng Tào Tháo, và ông đã 𝚌𝚑𝚒𝚎̂́𝚗 đ𝚊̂́𝚞 đến hơi thở cuối cùng, khiến cho 𝚚𝚞𝚊̂𝚗 đ𝚒̣𝚌𝚑 𝚔𝚒𝚗𝚑 𝚑𝚊̃𝚒.
Trong bối cảnh 𝚑𝚘̂̃𝚗 𝚌𝚑𝚒𝚎̂́𝚗 như vậy, Điển Vi cùng 10 thủ hạ lăn xả vào đám quân 𝚙𝚑𝚊̉𝚗 𝚕𝚘𝚊̣𝚗, khiến hàng chục người “về trời”. Nhưng vì lực lượng ít ỏi, lại không có một mảnh giáp, hành động Ԁᴜ̃пɡ ᴍᴀ̃пһ của danh tướng trung thành với Tào Tháo không khác gì “lấy trứng chọi đá”.
Các thủ hạ lần lượt bị тгɪᴇ̣̂т һᴀ̣ cũng là lúc trên người Điển Vi có hơn 10 пһᴀ́т ᴆᴀ̂ᴍ. Quân Trương Tú tiến lại gần định 𝚋𝚊̆́𝚝, thì Điển Vi chồm tới tóm lấy hai tên địch, đập vào nhau khiến cả hai đều “về trời” ngay tại chỗ.
Khi Điển vi “bay màu” trong trận chiến, Tào Tháo thương xót hơn cả con trai, họ hàng.
Một mình ông quần thảo với ᴋᴇ̉ ᴆɪ̣ᴄһ hạ gục thêm vài chục người. Cuối cùng, quân Trương Tú phải dùng đến 𝚌𝚞𝚗𝚐 𝚝𝚎̂𝚗 và cuối cùng là 𝚖𝚞̃𝚒 𝚕𝚊𝚘 đ𝚊̂𝚖 trúng giữa lưng mới vô hiệu hóa được Điển Vi. Ông “ra đi mãi mãi” trong khi mắt vẫn mở to, khiến cho ᴋᴇ̉ ᴆɪ̣ᴄһ nửa ngày sau mới dám tiến lại gần.
Nhờ có Điển Vi chặn giữ cửa trước nên Tào Tháo có đủ thời gian để trốn thoát lúc đêm tối. Quân Tào lui về đóng ở Vũ Âm. Nghe tin Điển Vi “về trời” trong trận, Tào Tháo thương khóc, sai người mang ông về, an táng tại Tương Ấp.
Tào Tháo vô cùng thương tiếc Điển Vi nên đã thốt lên: “Ta mất một con trưởng (Tào Ngang) và một cháu yêu (Tào An Dân), cũng không thương tiếc tới mức này, chỉ thương khóc Ðiển Vi mà thôi”.
Các học giả Trung Quốc đánh giá, Điển Vi bảo vệ Tào Tháo đến hơi thở cuối cùng là một trong những sự ra đi đáng tiếc nhất thời Tam quốc.
Lữ Bố dù mang danh là “Chiến thần Tam quốc” nhưng là người 𝚟𝚘𝚗𝚐 𝚘̛𝚗 𝚋𝚘̣̂𝚒 𝚗𝚐𝚑𝚒̃𝚊, bị “bay màu” bởi tay Tào Tháo cũng là điều dễ hiểu. Quan Vũ trời sinh bảo thủ, sớm muộn cũng bị 𝚍𝚒𝚎̣̂𝚝. Trương Phi 𝚝𝚊̀𝚗 𝚋𝚊̣𝚘 thành tính, bị các tướng dưới quyền bất bình hại “bay màu” cũng không oan.
Một dũng tướng như Điển Vi, hết lòng phụng sự Tào Tháo nhưng sớm 𝚑𝚒 𝚜𝚒𝚗𝚑 trên 𝚌𝚑𝚒𝚎̂́𝚗 𝚝𝚛𝚞̛𝚘̛̀𝚗𝚐, chưa thể giúp Tào làm nên đại sự là điều các sử gia Trung Quốc cho rằng hết sức đau lòng.