Hóa ra không phải Lưu Thiện không muốn ʙáᴏ ᴛʜù cho Lưu Bị, mà là vì chưa thực sự nắm binh quyền trong tay nên không thể quyết định được việc này. Thật là đáng tiếc!

Sau khi Quan Vũ qua đời một cách đầy tiếc nuối vào năm 220 đã tạo ra nhiều bước ngoặt trong lịch sử Tam Quốc. Lưu Bị vì muốn ʙáᴏ ᴛʜù cho Quan Vũ mà dốc toàn lực để khởi binh thảo ph.ạt Đông Ngô. Thế nhưng sau cùng lại chịu thất bại nặng nề tại trận Di Lăng, rồi lâm bệnh nặng và qua đời ở thành Bạch Đế. Lưu Bị ra đi trong bối cảnh đại nghiệp phục hưng Hán thất vẫn còn dang dở và cơ đồ nhà Thục Hán đang có dấu hiệu suy yếu.

Sau khi Lưu Bị qua đời vào năm 223, con trai ông là Lưu Thiện trở thành người kế vị của nhà Thục Hán khi mới 17 tuổi.

Trong mắt người đời, so với cha mình là Lưu Bị, Lưu Thiện quả thực là kém xa và thậm chí bị đánh giá là vô năng, nhu nhược. Tuy nhiên, có một điều ngay cả trong sử sách cũng phải thừa nhận là Lưu Thiện có thời gian trị vì rất dài, lên đến 41 năm.

Tuy nhiên, trong suốt 41 năm trị vì Thục Hán, Lưu Thiện lại chưa từng xuất quân để ʙáᴏ ᴛʜù cho cha. Vì sao?

Nguyên nhân Lưu Thiện không ʙáᴏ ᴛʜù cho Lưu Bị?

Nhiều người cho rằng Lưu Thiện không xứng đáng với sự kỳ vọng của Lưu Bị trước lúc lâm chung. Thế nhưng đáp án cho câu hỏi trên hóa ra lại vô cùng đơn giản. Điều này vô tình được Lưu Thiện tiết lộ sau khi sᴀʏ ʀượᴜ.

Theo đó, trong một lần sᴀʏ ʀượᴜ, Lưu Thiện tiết lộ nguyên nhân không xuất quân thảo ph.ạt Đông Ngô để ʙáᴏ ᴛʜù cho Lưu Bị là vì “không có binh quyền“. Câu trả lời ngắn gọn nhưng lại là nguyên nhân sâu xa nhất khiến cho Lưu Thiện không thể ʙáᴏ ᴛʜù cho cha trong suốt 41 năm trị vì đất nước.

Năm xưa, liên minh Thục Hán – Đông Ngô vốn vô cùng khăng khít. Việc chủ trương xây dựng quan hệ tốt với Đông Ngô cũng là một nước cờ ch.ính tr.ị quan trọng nhằm thực hiện “Long Trung đối sách” mà Gia Cát Lượng đã đề ra để giúp Thục Hán tr.anh đ.oạt thiên hạ.

Mục tiêu của hai tập đoàn ch.ính tr.ị này đều có chung lợi ích là hợp sức để ᴛɪêᴜ ᴅɪệᴛ Tào Ngụy. Tuy nhiên, cái ᴄʜếᴛ của Quan Vũ đã làm thay đổi. Lưu Bị vì quá nôn nóng, một lòng đòi ʙáᴏ ᴛʜù nên đã quyết tâm thảo ph.ạt Đông Ngô, mặc do thừa tướng Gia Cát Lượng cùng nhiều vị tướng hết sức can ngăn.

Cuối cùng Lưu Bị chịu thất bại th.ảm h.ại, thậm chí u.ất ứ.c mà sinh bệnh rồi qua đời một cách đầy tiếc nuối.

Sau khi Lưu Bị qua đời, Lưu Thiện lên ngôi và nhận được sự phò tá đắc lực của thừa tướng Gia Cát Lượng. Lúc bấy giờ, tiếng nói và hành động của Gia Cát Lượng đều trở thành tâm điểm và được mọi người trong triều ủng hộ, do vị thừa tướng này nắm toàn quyền quyết định cả việc triều chính và quân binh.

Để đối phó với những rắc rối cả bên trong nội bộ Thục Hán và bên ngoài, Gia Cát Lượng đã cử sứ giả đến để giảng hòa với Tôn Quyền nhằm xây dựng lại liên minh với Đông Ngô. Bởi khi đó, nếu Tôn Quyền liên minh với Tào Ngụy và hợp sức ᴛấɴ ᴄôɴɢ thì Thục Hán khó bề yên ổn. Lưu Thiện bấy giờ vẫn còn nhỏ tuổi, không có thực quyền. Do đó, mọi việc lớn nhỏ trong triều, ông đều nhất quyết nghe theo Gia Cát Lượng.

Sau khi Lưu Bị qua đời, Lưu Thiện được Gia Cát Lượng phò tá.

Tuy nhiên, dù sau khi Gia Cát Lượng qua đời vào năm 234, Lưu Thiện cũng chưa nắm được quyền lực tối thượng và binh quyền trong tay, bởi những người được Gia Cát Lượng hết lòng bồi dưỡng và ủng hộ lại nắm quyền lực trọng yếu trong triều và quân đội.

Do đó, về cơ bản, sau khi Gia Cát Lượng qua đời, kim chỉ nam của Thục Hán vẫn là liên minh với Đông Ngô, đồng thời ᴛɪêᴜ ᴅɪệᴛ Tào Ngụy, tiến tới phục hưng Hán thất.

Thứ hai, sở dĩ Lưu Thiện chưa thể ᴛʀả ᴛʜù ngay cho cha là bởi vì thất bại trong chiến dịch thảo ph.ạt Đông Ngô của Lưu Bị đã giáng một đòn nặng nề vào Thục Hán. Sinh lực của đất nước bị ảnh hưởng nghiêm trọng khi không chỉ tiêu tốn rất lớn cả về tài chính lẫn vật lực.

Do đó, nhiệm vụ trước mắt đặt ra đối với Thục Hán sau cái ᴄʜếᴛ của Lưu Bị, chính là chấn chỉnh quân đội, phục hưng và phát triển sản xuất, bình định nội l.oạn trong nước.

Nếu như khi đó Lưu Thiện lại bắt đầu một chiến dịch quân sự để ʙáᴏ ᴛʜù cho cha, e rằng sẽ khiến lòng dân càng thêm bất ổn và Thục Hán ngày càng rơi vào tình thế khó khăn hơn.

Thứ ba, sở dĩ Lưu Thiện không ʙáᴏ ᴛʜù cho Lưu Bị là vì Tào Ngụy quá hùng mạnh và đ.ối th.ủ thực sự của Thục Hán là Tào Ngụy, chứ không phải là Đông Ngô.

Hơn nữa, sau nhiều lần thực hiện chiến dịch Bắc ph.ạt, liên tục mang quân đi đ.ánh Tào, đều khiến cho Thục Hán rơi vào cảnh hao quân tổn tướng, ngân sách quốc gia bị thâm hụt đáng kể. Điều này khiến Thục Hán dần rơi vào thế yếu trên võ đài Tam Quốc, đặc biệt là sau khi Gia Cát Lượng qua đời vào năm 234.

Trong tình thế này, Thục Hán muốn đ.ánh Đông Ngô lại càng không có khả năng.

Lưu Thiện “đại trí giả ng.u”

Lưu Thiện không ʙáᴏ ᴛʜù cho cha vì nhiều nguyên nhân, trong đó quan trọng nhất là ông không nắm binh quyền.

Năm 263, khi quân của Tào Ngụy tiến đ.ánh Thục Hán, thay vì xuất quân để giao chiến, Lưu Thiện lại bất ngờ mở cổng xin đ.ầu h.àng. Thục Hán cũng chính thức ᴅɪệᴛ ᴠᴏɴɢ.

Lưu Thiện được đưa về Lạc Dương, kinh thành của Tào Ngụy. Lưu Thiện được triều đình nhà Tào Ngụy phong là An Lạc Công. Tuy nhiên, Tư Mã Chiêu, một quyền thần của Tào Ngụy vẫn luôn đề phòng Lưu Thiện. Theo Tam Quốc diễn nghĩa, trong một bữa tiệc, sau khi xem điệu múa của nước Thục, thay vì cảm động phát khóc như nhiều vị quan, Lưu Thiện lại bình tĩnh nói: “Ở đây tôi rất vui, không còn nhớ gì đến đất Thục nữa“.

Chính nhờ câu nói ngốc nghếch quên cả nước Thục của Lưu Thiện mà Tư Mã Chiêu không còn nghi ngờ nữa.

Màn “đại trí giả ng.u” này tuy có chút chua xót nhưng để có thể sống sót và bảo vệ người dân nước Thục, Lưu Thiện buộc phải hành động như vậy.

Cả đời làm hoàng đế nhưng lại không có binh quyền trong tay, Lưu Thiện chỉ vô tình giãi bày qua một lần sᴀʏ ʀượᴜ. Hóa ra không phải Lưu Thiện không muốn ʙáᴏ ᴛʜù cho Lưu Bị, mà là vì chưa thực sự nắm binh quyền trong tay nên không thể quyết định được việc này. Thật là đáng tiếc!

Bài viết tham khảo: QQ, Baidu