Ở rể khiến tôi uất nghẹn, mẹ vừa đưa đồ lên thăm con liền bị mẹ vợ đem vất đi: Đống rác này sao ăn được

Đàn ông có nên ở rể không? Nhiều người cho rằng bố mẹ vợ nào cũng quý chàng rể, bởi vì có như vậy thì con rể mới thương con gái của mình được. Thế nên nhiều người đàn ông chấp nhận ở rể vì nghĩ chẳng sao cả. Nhưng sự thật thì đàn ông ở rể chẳng khác nào sống trong cái cảnh ”chó chui gầm chạn”. Bởi thế nên đàn ông giàu đừng ở rể mà những người đàn ông nghèo đến mấy cũng nhất định không được ở rể.

Rất nhiều người đàn ông ở rể thì dẫn tới kết cục bị bố mẹ vợ khinh thường, họ hàng nhà vợ không coi trọng và trên hết thì đàn ông ở rể lúc nào không có chính kiến của riêng mình được. Tư tưởng: “Dâu là con, rể là khách”, điều đó chỉ đúng khi con rể không sống chung với bố mẹ mà thôi. Chứ một khi con rể ở nhà cùng bố mẹ thì chắc chắn lúc nào cũng bị chê cười: “Thằng đàn ông sống nhờ nhà vợ, không mua nổi cái nhà để ở riêng”.

Thế mới nói chưa biết ở rể được những gì nhưng chắc chắn là mang tiếng nhục nhã và chịu nhiều sự cay nghiệt từ mẹ vợ. Nhà vợ chỉ quý con rể khi con rể giàu có, thành đạt mang tiền về cho vợ thôi chứ chẳng ai quý chàng rể nghèo, chỉ biết bám vào nhà mình cả.
Là người đàn ông thì không thể cam chịu số phận như phụ nữ được, nhất là việc ở rể thì càng không?? Không có tiền thì tốt nhất đừng lấy vợ, và lấy vợ thì tuyệt đối không được ở rể dù cho nhà vợ có gọi mời thế nào đi chăng nữa.

Là dân tỉnh lẻ lên thành phố học và lập nghiệp. 27 tuổi lấy vợ, chưa có nhà riêng trong khi nhà vợ lại có điều kiện nên tôi nghe vợ về nhà vợ ở rể cho tiết kiệm lại gần với bố mẹ vợ. Cứ tưởng cuộc sống ở rể là bình thường, vì lúc chưa cưới bố mẹ vợ rất quý tôi rất nhiều. Hơn nữa khi ấy vợ tôi cũng năn nỉ muốn ở chung với bố mẹ nên tôi tặc lưỡi đồng ý. Nhưng sau 1 thời gian ở rể anh phát hiện ra mình đã sai khi quyết định ở rể.

Nhà vợ chê tôi nghèo, liên tục mỉa mai và nói tôi là thằng bất tài vô dụng phải bám váy nhà vợ mà sống. Dĩ nhiên họ không nói trước mặt nhưng thái độ của họ tôi cảm nhận được. Vợ hư, tôi muốn dạy vợ thì bị mẹ vợ quát nạt và bênh con gái, nói tôi hỗn láo bắt nạt vợ. Bất lực vì sống trong gia đình mà không có quyền hành gì tôi phát chán. Tôi cứ lao đầu vào làm việc và chẳng muốn về nhà để mua nhà riêng. Tôi nói với vợ ra ở riêng nhưng cô ấy lấy cớ bầu bí không chịu, muốn được ở gần bố mẹ để được họ chăm sóc đỡ đần. Vì đứa con nên tôi nhịn nhưng cho đến 1 hôm đỉnh điểm mẹ tôi ở quê lên thăm con trai và con dâu.

Thấy thông gia đêm gà, rau và đồ từ quê lên mẹ vợ liền bĩu môi rồi sai ô sin.

– Mày đem cái đống rác thối này vứt ra ngoài đường kia? Đồ của nhà quê thì vừa bẩn lại trộn với cả phân động vật ấy chứ? Người nào của đấy mà, phát tởm. Bảo sao thằng con trai cũng mãi không ngóc được đầu lên.

Mẹ tôi ngồi trong phòng khách nghe nhưng không dám nói gì cố nhắm mắt cho qua. Chứng kiến cảnh đó, tôi bực lắm. Tôi không nhịn nữa mà nói lớn với mẹ vợ.

– Mẹ ạ, mẹ khinh con thế nào cũng được nhưng xin mẹ đừng đụng đến bố mẹ con. Họ luôn đối xử tốt với con gái mẹ, tại sao mẹ lại cư xử như thế chứ?

– Tại vì mày nghèo, mày ăn bám nhà tao. Nếu không phải con Thương ngu đâm đầu cưới 1 thằng nhà quê như mày thì nó đã khác, đã giàu có không phải đưa trai về nhà ở làm khổ bố mẹ nữa. Đã ở rể thì biết điều không tao đuổi, đuổi thẳng. Tốt nhất mày đừng đưa thứ nhà quê nào nhà mày lên nhà tao làm gì, bẩn nhà tao!

– Mẹ, mẹ quá đáng rồi đấy. Mẹ nói con ăn bám nhà mẹ, con gái mẹ đã sai khi lấy con. Thôi được, con sẽ trả tự do cho mẹ, con sẽ lập tức rời khỏi nhà này. Con thà ở nhà thuê, ngủ ngoài đường chứ không bao giờ về đây ở rể nữa.

– Mày có giỏi thì đi, không có nhà này thì cạp đất mà ăn.

– Mẹ không phải thách con ạ. Mẹ mình về nào.

– Thôi con, là lỗi tại mẹ, mẹ lên mà không báo sớm còn tự ý đưa đồ ăn lên không hợp khẩu vị nhà mẹ vợ con. Mẹ xin lỗi.

– Mẹ có lỗi gì mà phải xin, con cũng nhịn đủ rồi. Mình về thôi mẹ.

Tôi kéo mẹ ra khỏi nhà bố mẹ vợ về quê, tôi cảm thấy bực và nhục vô cùng. Thấy thương và có lỗi với mẹ biết bao. Đàn ông đi ở rể là nhục nhã vô còn, thất nghiệp cũng không nhục bằng đi ở rể thế này. Từ giờ về sau tôi sẽ cố gắng làm giàu mua nhà riêng cho họ sáng mắt ra. Tôi dự định vợ sinh con sẽ tặng cô ấy căn hộ chung cư. Nhưng đà này có khi vợ chồng tan đàn xẻ nghé vì vợ tôi nghe lời bố mẹ cô ấy. Tôi gọi cho cô ấy bảo ra ở riêng nhưng cô ấy không chịu, cô ấy bảo tôi muốn đi đâu thì đi, cô ấy sẽ không đi đâu hết. Càng nghe tôi càng uất nghẹn.

Qua những gì tôi đã nếm trải tôi rút ra 1 điều đàn ông không thì tuyệt đối sẽ không bao giờ ở rể. Đàn ông ở rể chẳng khác gì bán rẻ danh dự của mình, biến mình thành 1 kẻ vô dụng cả nên mọi người đừng dại dột dẫm vào vết xe đổ của tôi.