Từ khi lấy chồng, tôi sinh liền hai đứa con nên ở nhà chăm sóc suốt 7 năm ròng rã. Dù mệt mỏi nhưng tôi thấy vui vì mình đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ làm mẹ đó là nuôi những đứa con béo tốt khỏe mạnh cho chồng yên tâm làm việc.
Đến bây giờ các con cũng tự lo được cho bản thân chúng, không muốn ở nhà ăn bám chồng, tôi quyết định đi làm kiếm tiền san bớt gánh nặng cơm áo cùng chồng.
Sau nhiều năm ở nhà kiến thức bị mai một khiến tôi không tự tin trong cuộc phỏng vấn xin việc. Vẻ năng động hoạt bát ngày xưa không còn nữa mà thay vào đó là những kinh nghiệm chấp vá.
Do tính thật thà và chỉ yêu cầu mức lương vừa phải nên cuối cùng cũng có một công ty chịu nhận tôi vào làm việc.
Tôi không tự tin trong cuộc phỏng vấn xin việc. (Ảnh minh họa)
Những ngày đầu gặp rất nhiều khó khăn nhưng tôi may mắn gặp được ông sếp tâm lý từng bước dìu dắt tôi trở lại với công việc. Những ai gây khó khăn cho tôi đều bị ông ấy nạt cho và yêu cầu nhân viên trong công ty phải đoàn kết để lớn mạnh.
Sau 3 tháng làm việc, tôi đã dần lấy được lòng tin của sếp và sự yêu mến của đồng nghiệp. Tôi luôn tự nhủ sẽ cố gắng cống hiến hết sức mình vì sự tin tưởng của sếp.
Một hôm sếp quên đồ ở nhà, ông ấy sai tôi về nhà lấy, với địa chỉ trên tay tôi dễ dàng tìm được căn biệt thự mặt tiền sang trọng của sếp.
Vợ sếp đón tôi rất niềm nở, hai chị em đang ngồi nói chuyện thì đứa con trai của sếp xuất hiện khiến tôi cứ ngờ ngợ quen quen như đã gặp ở đâu rồi. Sau vài câu chuyện tôi biết được là chị này là vợ hai của sếp còn vợ đầu đã ly dị rồi.
Nhìn đứa con của sếp, tôi thấy rất có thiện cảm và thật gần gũi vô cùng. Cố lục tìm trí nhớ xem đã từng gặp cậu bé này ở đâu mà tôi không tài nào nhớ nổi.
Về đến nhà nhìn thấy gương mặt tròn tròn bầu bầu của mấy đứa con mình, tôi mới sực nhớ đến đứa trẻ gặp buổi chiều, nó có nhiều nét giống con tôi lắm. Mà bọn trẻ thì giống chồng tôi như tạc. Tôi nhìn chồng rồi tủm tỉm cười: “Không anh em ruột thịt gì mà sao con của sếp em có nhiều nét giống chồng, nhìn ngộ ghê”.
Chồng tôi đáp trả thờ ơ: “Ăn nói vớ vẩn gì vậy, nấu cơm đi bố con anh đói rồi”.
Thấy chồng không hứng thú về cậu bé giống anh ấy khiến tôi cũng nhanh chóng quên mà tập trung vào công việc bếp núc.
Đến giờ ăn, không thấy chồng xuống, tôi lên phòng gọi thì thấy anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Chồng nói với đầu bên kia: “Biết thế anh để cho vợ ở nhà luôn để khỏi lộ mọi chuyện, từ lần sau em hạn chế chạm mặt với vợ anh kẻo mọi chuyện vỡ lở thì con chúng ta khổ”.
Tôi đúng là có mắt như mù chồng có vợ con ở bên ngoài. (Ảnh minh họa)
Thì ra từ trước đến nay tôi như bị giam lỏng trong nhà để che dấu bí mật ngoại tình và con riêng của chồng. Tôi đúng là có mắt như mù, chồng có con ở bên ngoài mà vẫn tin tưởng một cách mù quáng. Còn gì đau đớn hơn khi hằng ngày chung sống ăn nằm với người chồng phản bội lừa dối mình?
Biết tất cả sự dối trá của con người chồng nhưng tôi vẫn im lặng chưa biết phải giải quyết như thế nào. Nếu bây giờ tôi tảng lờ như không có chuyện gì thì có mình tôi chịu đau khổ còn gia đình vẫn bình yên.
Nếu tôi làm ầm lên vợ chồng sẽ dẫn nhau ra tòa và các con chia đôi. Tôi cũng sẽ mất việc và người đàn bà kia với đứa con của chồng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Biết đâu chồng sẽ về đoàn tụ với ả ta.
Mọi người ơi chẳng nhẽ chồng đi ngoại tình có con riêng mà tôi vẫn phải câm nín chấp nhận sao? Hãy cho tôi lời khuyên.