Vừa lên sóng cách đây không lâu, thế nhưng Hộc Châu Phu Nhân có sự góp mặt của Dương Mịch và Trần Vỹ Đình đã nhanh chóng thu hút sự quan tâm của khán giả trong và ngoài nước.

Hộc Châu Phu Nhân không chỉ là 1 bộ phim ngôn tình thông thường

Nhiều người nghĩ Hộc Châu Phu Nhân chỉ là một bộ phim ngôn tình cẩu huyết, ngọt ngược đều có đủ, cái kết thì lại SE. Tuy nhiên, không chỉ đơn thuần về chuyện tình cảm, mà bên cạnh đó tác phẩm này còn có khá nhiều ẩn ý khác nhau. Nhất là khi người xem đặt mình ở dưới thân phận của từng nhân vật thì sẽ thẩm thấu được những hàm ý ẩn sâu trong Hộc Châu Phu Nhân.

Vị quyền thần của Đại Trưng là Phương Chư (Trần Vỹ Đình đóng) đã vô tình cứu được nàng Hải Thị (Dương Mịch đóng). Từ đó trở đi, Phương Chư nhận Hải Thị làm đồ đệ, cô cũng sống dưới thân phận của nam nhân và cùng sư phụ bảo vệ cho đất nước. Nhưng những ngày tháng bên nhau đã khiến tình sư đồ ấy dần trở thành tình yêu nam nữ, Hải Thị biết điều đó còn Phương Chư lại không dám bỏ qua tất cả để ở bên người mình yêu.

Theo tìm hiểu, Phương Chư chính là đại thần trụ cột của Đại Trưng, trách nhiệm của anh đó chính là bảo vệ hoàng đế và đất nước. Với chức vụ như vậy, thế nên hiểm nguy luôn rình rập xung quanh anh. Vì không muốn để Hải Thị phải chịu cực cùng mình nên Phương Chư chỉ đành giấu kín đoạn tình ấy trong lòng. Phương Chư và Hải Thị đều là những người yêu nhau mà không thể đến được với nhau, khi mà họ sống ở trong một xã hội và mang thân phận phải đặt an nguy của hoàng đế cùng đất nước lên hàng đầu, tình cảm chỉ là thứ yếu mà thôi. Nghe đến đây quả thật xót xa cho chuyện tình cảm nam nữ thời xa xưa ấy!

Nếu là một mọt phim chân chính, chắc hẳn mọi người sẽ thấy được cái hay ở Hộc Châu Phu Nhân đó chính là việc không đi theo những mô típ thông thường (hay đặt chuyện tình cảm lên đầu, “rắc đường” xuyên suốt…). Bộ phim này dựa vào sự trưởng thành của mỗi nhân vật để tạo tiền đề phát triển các tình tiết sau này, khiến cốt truyện trở nên thực tế và hợp lý hơn, đương nhiên điều này cũng là điểm nhấn để cho khán giả phải chú ý đến.

Dàn nhân vật phụ được khắc họa một cách tinh tế

Một điểm cộng lớn cho bộ phim này đó chính là dàn diễn viên phụ cũng được biên kịch khéo léo khắc họa thật rõ nét, không bị mờ nhạt. Có thể kể đến 2 nhân vật phụ đó chính là Đế Húc (Từ Khai Sính đóng) và Đề Lan (Trần Tiểu Vân đóng). Đế Húc và Đề Lan chỉ là những nhân vật phụ trong phim, họ gánh trọng trách “làm nền” cho Hải Thị cùng Phương Chư nhưng điều đó không có nghĩa là họ phải mờ nhạt. Thậm chí, 2 nhân vật này còn để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mình và nhiều khán giả khác.

Vì sao Đế Húc không thể từ bỏ tham vọng của bản thân để theo đuổi người mình yêu? Sự thật thì hắn rất muốn.. Nhưng Đế Húc là hoàng đế, gánh trên mình trọng trách nặng nề, làm sao có thể ích kỷ và làm mọi chuyện chỉ vì bản thân được chứ? Còn Đề Lan dù mang thân phận công chúa nhưng từ nhỏ đã bị huấn luyện thành một công cụ, một cô gái nhỏ yếu ớt như vậy phải mang gánh nặng về sự an nguy của bộ tộc, không thể làm việc vì cảm tính được.

Cả Đế Húc và Đề Lan đều không phải những người không có tình cảm, chỉ là họ lựa chọn đại nghĩa và đất nước, từ bỏ ý niệm cá nhân và sẵn sàng hy sinh bản thân mình. Cũng giống như Hải Thị và Phương Chư, Đế Húc và Đề Lan đều bị trói buộc bởi sự tồn vong của đất nước, bởi sự an nguy của quốc gia. Để rồi ai nhìn vào cũng thấy họ là những người đáng thương, bị thân phận thao túng đến mức đi vào con đường vạn kiếp bất phục.

Trang phục, bối cảnh đều được đầu tư một cách chỉnh chu

Kịch bản được xem là yếu tố quan trọng để hình thành nên 1 bộ phim hay, thế nhưng bối cảnh cũng chiếm 1 phần thiết yếu. Với Hộc Châu Phu Nhân, nhiều khán giả nhận xét, đây là tác phẩm được đầu tư bối cảnh hết sức kỹ lưỡng. Không chỉ vậy, đội ngũ chế tác này đều là những nhân vật cốt cán tạo ra hàng loạt siêu phẩm trước đó như Tam Sinh Tam Thế Thập Lý Đào Hoa, Tam Sinh Tam Thế Chẩm Thượng Thư và Liệt Hỏa Như Ca. Đến với Hộc Châu Phu Nhân đã khiến khán giả cảm thấy mãn nhãn bởi sự lộng lẫy và tinh tế đến từng chi tiết.

Bất kể là poster góc nghiêng đẹp xuất sắc, hay là mở đầu với thần thoại về giao nhân, bối cảnh mang nét cổ kính pha cùng với sự u sầu thì đều đậm chất phương Đông. Ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt như pha trà, thắp hương hay đánh đàn cũng đúng chuẩn phong cách thời cổ đại chứ không hề tùy tiện thích làm gì thì làm.

Bạn nghĩ như thế nào về tác phẩm này? Cho chúng tôi biết thêm ý kiến với nhé!