Lưu Bị, Tôn Quyền và Tào Tháo đều là người đứng đầu các thế lực hùng mạnh thời Tam quốc trong lịch sử Trung Quốc cổ đại, nhưng có một mãnh tướng lại từng khiến cả 3 vị quân chủ này khổ sở chạy t̲h̲o̲á̲t̲ thân.
Theo Sohu, mãnh tướng này là Trương Liêu (169-222), sau này là một trong 5 vị tướng giỏi nhất của Tào Ngụy. Nhưng trước khi về đầu quân cho Tào Ngụy, Trương Liêu từng đuổi Tào Tháo khi mới 25 tuổi. Sau đó, 29 tuổi mãnh tướng này t̳r̳u̳y̳ ̳s̳.á̳.t̳ Lưu Bị, đến 46 tuổi lại khiến Tôn Quyền bỏ chạy.
Lưu Bị rất s.ợ Trương Liêu.
Trương Liêu là người tỉnh Sơn Tây, Trung Quốc, đồng hương với Quan Vũ. Mãnh tướng này vốn là thuộc hạ của đại tướng quân Hà Tiến. Sau này Đổng Trác làm chủ Lạc Dương, Trương Liêu lại đi theo Đổng Trác.
Sau khi Đổng Trác bị t̳.i̳ê̳u̳ ̳d̳.i̳ệ̳t̳, Trương Liêu lại đi theo Lã Bố. Trong thời kỳ theo Lã Bố, chính Trương Liêu đã tr.uy đuổi Tào Tháo – vị quân chủ của mình sau này. Tên tuổi của Trương Liêu cũng bắt đầu nổi lên từ đây.
Theo đó, mùa thu năm 193, Tào Tháo đánh Đào Khiêm ở Từ Châu nhưng chưa hạ được đến tháng 4/194 lại xuất binh lần thứ 2. Nhân lúc này, Lã Bố mang theo Trương Liêu tiến vào ch.iếm giữ Duyện Châu vốn dĩ là đại bản doanh của Tào Tháo. Không cam tâm để Lã Bố ch.iếm nơi đóng quân của mình, Tào Tháo đành rút quân ở Từ Châu về đ.ánh đuổi Lã Bố. Hai bên đại ch.iến ở Bộc Dương.
Trong cuộc đối đầu trực diện, Tào Tháo không phải là đối thủ của Lã Bố nên Tào Tháo đã chuẩn bị kế hoạch đ.ánh úp thành Bộc Dương. Kết quả Tào Tháo đã trúng m.ư.u kế của Lã Bố nên b̲ạ̲i̲ ̲t̲r̲ậ̲n̲ ở đó.
Trong trận ch.iến này, Tào Tháo vấp phải sự phục k.ích của Trương Liêu nên gặp tổn thất nặng, thậm chí còn suýt nữa bị Lã Bố b.ắt sống. Lã Bố và Trương Liêu t̳r̳u̳y̳ ̳s̳.á̳.t̳ Tào Tháo khắp nơi nhưng không tìm thấy Tào Tháo, có lẽ Tào Tháo mệnh lớn, nếu không đã bị 2 mãnh tướng này h̳ạ̳ ̳s̳.á̳.t̳ rồi. Khi t̳r̳u̳y̳ ̳s̳.á̳.t̳ Tào Tháo năm ấy, Trương Liêu mới 25 tuổi.
Tào Tháo phải bỏ chạy khi gặp Trương Liêu.
Theo Sohu, Trương Liêu khi đó mặc dù trẻ tuổi nhưng đầy khí phách, vô cùng dũng cảm thiện ch.iến, chắc chắn đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Tào Tháo. Và đây có thể là lý do quan trọng khiến Tào Tháo sẵn sàng tiếp nhận Trương Liêu sau thất b.ại của Lã Bố dù mãnh tướng này đã suýt dồn ông vào c̳h̳ỗ̳ ̳c̳h̳.ế̳t̳. Tuy nhiên, Tào Tháo lại rất thích nhân tài nên không đã bỏ qua h̳i̳ề̳m̳ ̳k̳h̳í̳c̳h̳ cũ để trọng dụng Trương Liêu. Trương Liêu sau này đã không phụ Tào Tháo mà lập rất nhiều ch.iến công hiển hách cho Tào Ngụy.
Năm 196, sau nhiều thất bại, Lã Bố chui lủi khắp nơi, cuối cùng chạy tới Từ Châu nương nhờ Lưu Bị . Lưu Bị đã thu nhận Lã Bố, cho ông ta đóng quân ở Tiểu Bái. Đối với Lưu Bị, việc tiếp nhận Lã Bố có thể được ví như việc dẫn “sói vào nhà”. Lã Bố sau khi được Lưu Bị cưu mang lại trở mặt, c̳ư̳ớ̳p̳ Từ Châu của Lưu Bị.
Trong các cuộc đối đầu sau đó, Lưu Bị còn bị mãnh tướng Trương Liêu của Lã Bố đ̳u̳ổ̳i̳ ̳g̳i̳.ế̳.t̳. Theo đó, năm 198, Trương Phi giả làm s̳ơ̳n̳ ̳t̳ ặ̳ c̳ ̳đ̳o̳ạ̳t̳ ngựa của Lã Bố khiến Lã Bố t̲ứ̲c̲ ̲g̲i̲ậ̲n̲, quyết đ.ánh Lưu Bị. Lúc này Lưu Bị biết không phải là đối thủ của Lã Bố nên rút chạy. Trương Phi đi trước, Quan Vũ đi sau, còn Lưu Bị ở giữa hộ tống vợ con già trẻ.
Đoàn người của Lưu Bị gặp ngay tướng của Lữ Bố là Tống Hiền và Ngụy Tục. Tuy nhiên, Trương Phi đ.ánh cho Tống Hiền và Ngụy Tục phải lui binh còn Lưu Bị thoát khỏi vòng vây.
Nhưng mặt sau lại bị Trương Liêu t̳r̳u̳y̳ ̳s̳.á̳.t̳ may thay lúc đó có Quan Vũ chặn lại, nếu không thì t̲í̲n̲h̲ ̲m̲ạ̲n̲g̲ Lưu Bị và gia quyến khó bảo toàn. Năm198, khi ấy Trương Liêu 29 tuổi.
Năm 199, Lã Bố thua đau dưới tay Tào Tháo, bị b̳ắ̳t̳ ̳s̳ố̳n̳g̳ ̳v̳à̳ ̳b̳ị̳ ̳g̳.i̳.ế̳.t̳, Trương Liêu đ̲ầ̲u̲ ̲h̲à̲n̲g̲, trở thành mãnh tướng dưới trướng Tào Tháo.
Năm 213, Trương Liêu theo Tào Tháo chinh ph.ạ.t Tôn Quyền. Sau đó Trương Liêu ở lại Hợp Phì. Năm Kiến An thứ 20 (năm 215), nhân lúc Tào Tháo tây ch.inh Trương Lỗ, Tôn Quyền đã thống lĩnh 10 vạn quân bao vây t̲ấ̲n̲ ̲c̲ô̲n̲g̲ Hợp Phì. Khi ấy chỉ có vài nghìn quân Tào trấn thủ ở Hợp Phì, tình cảnh thật vô cùng n̲g̲u̲y̲ ̲h̲i̲ể̲m̲.̲
Do tương quan lực lượng giữa hai bên quá lớn, quân Tào trong lòng h̳o̳ả̳n̳g̳ ̳l̳o̳ạ̳n̳, mọi người không còn ý chí ch.iến đấu nhưng Trương Liêu vẫn quyết đ.ánh lui quân Đông Ngô. Trương Liêu chọn 800 cảm t.ử quân, m.ổ trâu khao quân rồi sáng sớm hôm sau xông thẳng ra ngoài g̲i̲a̲o̲ ̲c̲h̲i̲ế̲n̲ với quân Ngô. Quân Ngô b̲ị̲ ̲đ̲ộ̲t̲ ̲k̲í̲c̲h̲ bất ngờ không kịp trở tay bị đ.ánh cho tả tơi. Sau đó Trương Liêu quay về cố thủ Hợp Phì, quân Ngô đánh mãi không được nên đành lui binh.
Nhưng chính trong lúc Tôn Quyền rút quân, Trương Liêu lại dẫn quân t̳r̳u̳y̳ ̳s̳.á̳.t̳ khiến quân Ngô t̲h̲i̲ệ̲t̲ ̲h̲ạ̲i̲ nặng nề. Tướng lĩnh quân Ngô phải li̳ề̳u̳ ̳c̳h̳.ế̳.t̳ để bảo vệ Tôn Quyền, khi đó Trương Liêu 46 tuổi.
Có thể nói, Trương Liêu là danh tướng duy nhất từng t̳r̳u̳y̳ ̳s̳.á̳.t̳ 3 vị quân chủ lẫy lừng thời Tam quốc là Tào Tháo, Lưu Bị và Tôn Quyền.