Dù không cùng thời nhưng Tào Tháo và Lưu Bang lại có khá nhiều điểm tương đồng. Giả sử cả 2 có cơ hội trực tiếp đ͟ố͟i͟ ͟đ͟ầ͟u͟, liệu rằng ai sẽ trở thành người chiến thắng trong t̲r̲.ậ̲.n̲ ̲c̲h̲.i̲.ế̲.n̲ ấy?
Trong dòng chảy của lịch sử Trung Hoa, Lưu Bang và Tào Tháo đều là những nhân vật hết sức nổi danh đối với hậu thế.
Mặc dù không có duyên tương phùng trong cùng một thời đại, thế nhưng có ý kiến khẳng định cả Tào Tháo và Lưu Bang đều sở hữu không ít điểm tương đồng về cuộc đời, tính cách cũng như cách dùng người, nhìn người.
Cũng bởi vậy mà không ít người đều cho rằng, nếu năm xưa đ̳ố̳i̳ ̳t̳h̳ủ̳ của Lưu Bang không phải là Hạng Võ mà là Tào Tháo, lịch sử rất có thể sẽ được viết lại theo một cách khác.
Vậy giả sử hai nhân vật này có cơ hội đứng trên hai đầu c̲h̲.i̲ế̲n̲ ̲t̲u̲y̲ế̲n̲, liệu rằng ai trong số họ sẽ trở thành người chiến thắng sau cùng?
Lưu Bang – Tào Tháo: Hai nhân vật gây t̲r̲a̲n̲h̲ ̲c̲ã̲i̲ nhất nhì lịch sử Trung Hoa
Ảnh minh họa: Nguồn Internet.
Hán Cao Tổ Lưu Bang (256 TCN – 195 TCN) là vị Hoàng đế khai quốc của vương triều nhà Hán trong lịch sử phong kiến Trung Hoa.
Sinh thời, Lưu Bang vốn là một trong số ít những vị vua khai quốc có xuất thân từ giai cấp nông dân. Năm xưa, tên tuổi của ông ban đầu được biết tới với danh hiệu Bái công, sau đó là chức Hán Vương do Hạng Vũ ban cho trong thời gian liên hiệp các chư hầu c̲h̲ố̲n̲g̲ Tần.
Sau nhiều năm c̲h̲i̲n̲h̲ ̲c̲h̲.i̲ế̲n̲ ̲s̲a̲ ̲t̲r̲ư̲ờ̲n̲g̲, Lưu Bang với sự giúp sức của nhiều nhân tài dưới trướng, mà nổi bật là “Hán sơ Tam Kiệt” (Tiêu Hà, Hàn Tín, Trương Lương), ông cuối cùng đã đ͟á͟n͟h͟ bại Tây Sở Bá vương Hạng Vũ trong cuộc c̲h̲.i̲ế̲n̲ ̲t̲r̲a̲n̲h̲ Hán Sở tranh hùng và thành lập nên vương triều nhà Hán.
Theo đánh giá của các nhà sử học, Lưu Bang năm xưa sở hữu tính cách hoàn toàn trái ngược nếu so với đ̳ố̳i̳ ̳t̳h̳ủ̳ Hạng Vũ. Có nhiều ý kiến cho rằng trong khi Hạng Vũ là một người lãng mạn, quý phái thì ông lại bị coi là phường t̲h̲ô̲ ̲l̲ỗ̲, ít học, thậm chí bị đánh giá là kẻ “v̲.ô̲ ̲l̲.ạ̲.i”.
Thế nhưng nhờ có tài nhìn người, dùng người, lại sẵn sàng lắng nghe ý kiến và tận dụng tài năng của thuộc hạ, Lưu Bang cuối cùng đã làm nên đại nghiệp, trở thành người khai sáng cho vương triều đại Hán kéo dài 4 thế kỷ trong lịch sử Trung Hoa.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet.
Tào Tháo (155 – 220), tự Mạnh Đức, là nhà c͟h͟.í͟.n͟h͟ ͟t͟r͟.ị͟,͟ ͟q͟u͟.â͟.n͟ ͟s͟.ự͟ kiệt xuất vào cuối thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông được biết tới là người đặt cơ sở cho thế lực q͟u͟.â͟.n͟ ͟s͟.ự͟ cát cứ ở miền Bắc lãnh thổ nước này khi đó, lập nên c̳h̳í̳n̳h̳ ̳q̳u̳y̳ề̳n̳ Tào Ngụy vào thời Tam Quốc.
Trong buổi đầu gây dựng sự nghiệp, tên tuổi của Tào Tháo được người đời biết tới từ khi lập được công lớn trong việc d͟ẹ͟p͟ ͟l͟.o͟.ạ͟.n͟ Khăn Vàng.
Sau khi Đổng Trác bị d͟i͟.ệ͟.t͟, lại c͟.ư͟.ớ͟.p͟ được Hán Hiến Đế về tay để chi ph.ối, Tào Tháo lần lượt đ͟á͟n͟h͟ bại nhiều t̲h̲ế̲ ̲l̲ự̲c̲ chư hầu khét tiếng thời bấy giờ như Lữ Bố, Viên Thiệu, từ đó thống nhất phương Bắc và trở thành t̲h̲ế̲ ̲l̲ự̲c̲ chia ba thiên hạ cùng Tôn – Lưu.
Mặc dù không thể thực hiện khát vọng nhất thống thiên hạ, hơn nữa lại bị không ít người coi như một kẻ gi.a.n hùng, thế nhưng tài năng q̲u̲.â̲.n̲ ̲s̲.ự̲ kiệt xuất cũng như nghệ thuật dùng người thượng thừa của Tào Tháo là điều mà ít ai có thể phủ nhận.
Đánh giá về vị quân chủ nổi danh Tam Quốc này, học giả Tào Hồng Toại đã từng viết:
“Tào Tháo hùng tài đại lược, dũng cảm mưu trí hơn người nhưng cũng đa nghi, n̲h̲.a̲m̲ ̲h̲.i̲.ể̲.m̲ ̲v̲à̲ ̲t̲.à̲.n̲ ̲n̲h̲.ẫ̲.n̲[…]”.
“Tào Tháo là nhà c̲h̲.í̲.n̲h̲ ̲t̲r̲.ị̲ kiệt xuất thời phong kiến, xứng đáng gọi bằng hai chữ ‘anh hùng’, mà tính cách nhiều mặt lại thể hiện ra bằng sự t̲.à̲.n̲ ̲n̲h̲.ẫ̲.n̲, thiếu tính nhân ái, đó chính là sự bổ sung hiệu quả cho thuộc tính gi.a.n hùng của ông”.
Từ những dẫn chứng trên đây, không khó để nhận thấy Lưu Bang và Tào Tháo dù sống ở hai thời đại khác nhau nhưng lại sở hữu thực lực và tính cách có không ít điểm tương đồng.
Vậy giả sử nếu hai nhân vật này có cơ hội đ͟ố͟i͟ ͟đ͟ầ͟u͟ trên cùng một ch.iến tuyến, liệu rằng ai sẽ là người giành chiến thắng trong c̲u̲ộ̲c̲ ̲c̲h̲i̲ế̲n̲ tưởng như khó phân cao thấp này?
Giả thiết về cuộc đ̲ố̲i̲ ̲đ̲ầ̲u̲ giữa Lưu – Tào: Ai mới là người “trên cơ”?
Theo nhận định của chuyên trang phân tích lịch sử Qulishi (Trung Quốc), cả Lưu Bang và Tào Tháo đều có thể xem là những thống soái xuất sắc, tuy nhiên xét trên phương diện năng lực thì lại tồn tại một số điểm khác biệt.
Thế mạnh của Lưu Bang nằm ở chỗ, ông có tài tận dụng năng lực và điều khiển thuộc hạ. Điểm xuất chúng này năm xưa đã từng được chiến thần Hàn Tín thừa nhận qua câu nói:
“Bệ hạ không có tài cầm b.inh, nhưng có tài cầm tướng, cho nên Tín mới bị bệ hạ b̲.ắ̲.t̲”.
Thế nhưng nếu xét về mưu lược trên c͟h͟.i͟ế͟n͟ ͟t͟r͟.ư͟ờ͟n͟g͟ cùng năng lực chỉ huy t̲á̲c̲ ̲c̲h̲.i̲ế̲n̲, Lưu Bang rất khó có khả năng so bì với Tào Tháo. Hơn nữa Tào Tháo vừa có tài dùng người, lại có cái nhìn sắc bén và năng lực nắm giữ đại cục hết sức xuất sắc, đó là chưa kể tới thiên phú hiếm có của ông về khả năng chỉ huy chiến lược, chiến thuật.
Chỉ có điều c̲h̲.i̲ế̲n̲ ̲t̲r̲.a̲n̲h̲ từ cổ chí kim không phải là cuộc đấu một chọi một đơn thuần giữa các thống soái hai bên mà còn phải cân nhắc tới tr.ận doanh của song phương, cùng với đó là năng lực của hàng ngũ văn thần, v.õ tướng dưới trướng họ.
Lưu Bang một bên có Hàn Tín, Trương Lương, Tiêu Hà đều là những chuyên gia ưu tú về q̲u̲â̲n̲ ̲s̲ự̲, chiến lược, hậu cần. Tào Tháo một bên có Tuân Úc, Quách Gia, lại có Ngũ hổ lương tướng. Vì vậy tr.ận doanh giữa hai bên xét về thực lực có thể xem là bất phân cao thấp.
Luận về tính cách, Lưu Bang biết co biết giãn, lại giỏi tùy cơ ứng biến, biết cách nhún nhường thủ thế trước mặt k͟ẻ͟ ͟đ͟ị͟c͟h͟ mạnh, thậm chí còn có thể thản nhiên tới nỗi xin Hạng Võ để lại một bát canh thịt nếu đ̳ố̳i̳ ̳t̳h̳ủ̳ ͟d͟á͟m͟ ͟g͟.i͟.ế͟.t͟ cha mình trước ba quân.
Cũng bởi vậy mà có ý kiến cho rằng, chính một Lưu Bang “v͟.ô͟ ͟l͟.ạ͟.i͟”, không trọng thể diện mới có thể t̲o̲à̲n̲ ̲m̲.ạ̲n̲g̲ rời khỏi Hồng Môn Yến, để rồi sau này đem Hạng Võ đẩy vào cửa t͟.͟ử͟.
Về phần Tào Tháo, vị quân chủ này trong lúc sa cơ từng nương nhờ Lữ Bá Sa, thế nhưng vẫn thẳng tay h͟.ạ͟ ͟s͟.á͟.t͟ cả nhà ân nhân chỉ vì nghi ngờ, hơn nữa sau khi chuyện đã rồi cũng không có lấy nửa điểm hổ thẹn, đủ để thấy lòng dạ sắt đá tới nhường nào.
Từ đó, không khó để nhận thấy cả Lưu Bang và Tào Tháo đều là những người theo chủ nghĩa thực tế, tinh thông về việc mưu cầu lợi ích cho bản thân. Họ không phải kiểu người dễ dàng bị những tình cảm thường tình lay động, đối với đ̳ố̳i̳ ̳t̳h̳ủ̳ bao giờ cũng thẳng tay đ͟u͟ổ͟i͟ ͟t͟ậ͟n͟ ͟g͟.i͟.ế͟.t͟ ͟t͟u͟y͟ệ͟t͟.
Dựa trên cơ sở này, chuyên trang Qulishi cho rằng Lưu Bang và Tào Tháo dù cho bị thất thế hay bị đẩy vào đường cùng cũng sẽ không vì xấu hổ mà t͟.ự͟ ͟s͟.á͟.t͟. Thay vào đó, cả hai nhân vật này vẫn sẽ dùng đủ mọi t͟h͟ủ͟ ͟đ͟o͟ạ͟n͟ khác nhau để có cơ hội “đông sơn tái khởi”.
Giả sử hai bên đ͟ố͟i͟ ͟đ͟ầ͟u͟, Hồng Môn Yến rất có khả năng sẽ không phát sinh. Bởi tính cách của Lưu – Tào đều không quá khác biệt, chung quy vẫn là những người không từ t͟h͟ủ͟ ͟đ͟o͟ạ͟n͟.
Vì vậy ngay cả khi Hồng Môn Yến vẫn tồn tại , thì cả những người lọc lõi về t͟h͟ủ͟ ͟đ͟o͟ạ͟n͟ như Tào Tháo hay Lưu Bang đều sẽ chẳng dại gì mà đem t̲í̲n̲h̲ ̲m̲ạ̲n̲g̲ bản thân trao vào tay một kẻ có t͟â͟m͟ ͟đ͟ị͟a͟ chẳng khác gì so với mình.
Vì vậy một khi Lưu Bang đ͟ố͟i͟ ͟đ͟ầ͟u͟ với Tào Tháo, nếu như Lưu mạnh Tào yếu, Tào Tháo ắt sẽ xong đời, còn một khi Lưu yếu Tào mạnh, Lưu Bang cũng sẽ chẳng còn đất diễn trên v.õ đài lịch sử.
Hơn nữa lịch sử vốn không có nếu như, Lưu Bang và Tào Tháo đều là hai nhân vật không sống cùng thời. Vì vậy thực tế họ không có cơ hội đ͟ố͟i͟ ͟đ͟ầ͟u͟, cho nên thắng bại là chuyện một lời khó có thể định rõ.
*Theo quan điểm của Qulishi.