Vì là người đa nghi nên ông không muốn để người khác nhìn thấu tâm can của mình. Chính sự đa nghi ấy đã hại ᴄʜếᴛ 3 tỳ thiếp của ông. Đây cũng là bài học lớn dành cho những quan thần bên cạnh Tào Tháo.

Tào Tháo sinh vào năm Đông Hán Vĩnh Thọ nguyên niên (155), mất vào năm Kiến An thứ 25 (năm 220 SCN).

Tào Tháo là nhân vật lớn có vai trò quan trọng trong lịch sử  Trung quốc cổ đại. Trong “Tam quốc chí”- Tác giả Trần Thọ đánh giá Tào Tháo là “con người phi thường, kiệt nhân xuất thế”. Thiên đầu tiên là “Vũ Đế kỷ” dài khoảng hơn một vạn ba ngàn chữ thuật lại một cách khách quan những đóng góp của Tào Tháo trong mấy chục năm chinh chiến thống nhất Trung Hoa rối ren chiến trận. Con người ấy đến khi ᴄʜếᴛ vẫn chỉ là “Nguỵ Vương” chứ chưa bao giờ xưng đế.

Sau khi  Tào Tháo qua đời, con là Tào Phi lên kế ngôi Nguỵ Vương.  Tào Phi é.p Hán Hiến Đế Lưu Hiệp  nhường ngôi, Tào Phi trở thành hoàng đế đầu tiên của vương triều Nguỵ (Nguỵ Văn Đế). Chính Tào Phi truy phong cha mình Tào Tháo là Nguỵ Vũ Đế.

Tào Tháo nổi tiếng là người đa nghi, hay ghen tuông nhưng cũng là người thưởng phạt phân minh, biết cách nhìn người, dùng người. Bên cạnh đó, Tào Tháo cũng là người có chủ kiến riêng của mình, không dễ bị lung lay bởi lời nói của người khác.

Xung quanh Tào Tháo tuy có nhiều mỹ nhân nhưng ông không phải kiểu người ăn chơi hưởng lạc, trác táng, đam mê tửu sắc, thấy mỹ phân là quên đi tất cả. Ngược lại, ông không tiếc h.ạ s.á.t người đẹp nếu không vừa ý mình. Một truyền thuyết kể lại rằng có 3 tỳ thiếp của Tào Tháo đã bị mất mạng chỉ vì trả lời câu hỏi về quả dưa hấu.

Lúc đó Tào Tháo đang ngồi họp với các quan đại thần thì có một tỳ thiếp dâng quả dưa hấu lên cho ông. Tào Tháo tươi cười nhận quả dưa nhưng lại hỏi vị tỳ thiếp kia xem quả dưa có ngọt không. Vị tỳ thiếp nhẹ nhàng trả lời rằng dưa rất ngọt nào ngờ Tào Tháo đột nhiên bĩu môi kêu lính canh lôi tỳ thiếp này xuống để ᴄʜéᴍ đầᴜ.

Các vị quan nhìn Tào Tháo không hiểu lý do. Bởi lẽ nhìn quả dưa lành lặn, ngon ngọt, không hề có vấn đề gì. Cớ gì lại ᴄʜéᴍ đầᴜ tỳ thiếp?

Tào Tháo lại gọi một vị tỳ thiếp khác mang một quả dưa khác đến. Tào Tháo cũng hỏi dưa có ngọt không. Vị tỳ thiếp sắc mặt tái mét không biết phải trả lời thế nào. Cuối cùng cô vẫn đưa ra câu trả lời rằng quả dưa này rất ngọt. Và rồi cũng bị đem ra ᴄʜéᴍ đầᴜ.

Tào Tháo lại gọi vị tỳ thiếp thứ ba mang dưa hấu lên cho mình. Vị tỳ thiếp không dám trả lời giống hai người trước nhưng không biết Tào Tháo muốn nghe câu trả lời nào nên nói rằng quả dưa này đảm bảo đã chín.

Gương mặt Tào Tháo tuy để lộ vẻ hài lòng nhưng kết cục của vị tỳ thiếp thứ ba vẫn không khác hai người trước. Các vị qua lúc này không giữ được bình tĩnh, sợ đến tái mét mặt và không dám ngẩng mặt lên nhìn.

Tào Tháo sau đó mới giải thích rằng lý do ông ᴄʜéᴍ đầᴜ 3 vị tỳ thiếp kia là do học phục vụ sai sách và nói dối. Vốn dĩ họ chỉ dâng dưa lên chứ chưa từng nếm thử quả dưa đó thì là sao biết dưa ngọt hay không.

Hóa ra, đây là chiêu “ɢɪếᴛ ɢà, ᴅọᴀ ᴋʜỉ” của Tào Tháo. Vì là người đa nghi nên ông không muốn để người khác nhìn thấu tâm can của mình. Tào Tháo muốn thông qua chuyện này để cảnh cáo những vị quan xung quanh mình rằng không được phép tùy ý suy đoán tâm tư, suy nghĩ của ông, nếu không chỉ có thể đối mặt với cái ᴄʜếᴛ.