Trong tam quốc diễn nghĩa, Gia Cát Lượng nổi tiếng là nhân vật thần cơ diệu toán, liệu sự như thần. Nhưng không ngờ Khổng Minh lại luôn canh cánh lo sợ người này.
Vâng, đó chính là Quan Vũ. Vậy Tại sao Gia Cát Lượng lại phải lo sợ trước Quan Vũ?
Chắc chắn mọi người sẽ cảm thấy thắc mắc, cùng phục vụ dưới trướng Lưu Bị, cùng một phe, tại sao lại có chuyện Gia Cát Lượng lo sợ trước Quan Vũ.
Ban đầu Quan Vũ còn có phần xem thường Gia Cát Lượng. Gia Cát Lượng dùng thực tế để chứng minh bản thân, nhiều lần bày mưu đánh bại Tào Tháo, mới khiến Quan Vũ tâm phục khẩu phục.
Có thể nói Quan Vũ và Gia Cát Lượng là lực lượng trung kiên của tập đoàn Lưu Bị, nhìn chung quan hệ giữa họ vẫn khá hoà thuận. Nhưng Gia Cát Lượng vẫn rất lo ngại thiếu sót trong tính cách của Quan Vũ.
Quan Vũ sinh ra ở tầng lớp thấp nhất của xã hội, đối xử vô cùng tốt với binh sĩ, có thể nói ông yêu lính như con. Nhưng với cấp trên hoặc người cùng cấp, ông có phần cố chấp, hết sức kiêu ngạo, có thời điểm thậm chí không coi ai ra gì, vả lại nói năng rất dễ đắc tội người khác, giải quyết công việc có phần cẩu thả. Tính cách ấy của ông khiến Gia Cát Lượng rất lo lắng.
Gia Cát Lượng cho rằng khối đồng minh hữu nghị Tôn – Lưu là nền tảng cho tất thảy, ông cũng sợ nhất là Quan Vũ làm hỏng quan hệ với Đông Ngô. Đây cũng là lý do tại sao khi nghe nói Quan Vũ từ chối gả con gái cho con trai Tôn Quyền, còn nói ra câu “Hổ nữ sao có thể gả cho khuyển tử?”, Gia Cát Lượng đã sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.
Ngày ngày ông lo nghĩ cho sự an nguy của Kinh Châu, lo lỡ như có điều bất trắc xảy ra. Cuối cùng Quan Vũ không giữ được tính mạng, cũng đánh mất cả Kinh Châu, Gia Cát Lượng thật sự thất vọng đến tột cùng.
Thế nên người giỏi mưu tính như Gia Cát Lượng sợ nhất là Quan Vũ, sợ ông không thể bảo vệ quan hệ đồng minh, sợ ông đánh mất vùng đất trọng yếu, sợ ông ảnh hưởng tới kế hoạch vĩ đại trong “Long Trung đối sách” của mình.
Xem ra phần có vẻ mạnh mẽ nhất trong một hệ thống, thật ra lại là phần yếu kém nhất trong cả hệ thống đó. Bất kể ai cũng sẽ cảm thấy sợ hãi trước người hoặc việc nào đó, phải xem chúng ta phát hiện ra bằng cách nào.