Tôi đang sống trong tâm trạng chán nản, muốn bỏ đi thật xa. 10 ngày nay tôi xin nghỉ việc vì không có tâm trí làm bất cứ việc gì. Tất cả nỗi thống khổ của tôi bắt nguồn từ câu nói vô tình của bố vợ 60 tuổi trong bữa nhậu.
Tôi vừa bước sang tuổi 36, có công việc thú vị, kiếm ra tiền, vợ đẹp, con ngoan. Bạn bè bằng tuổi luôn tỏ ra ghen tỵ vì tôi có cuộc sống quá may mắn, đủ đầy. Thế nhưng họ đâu hiểu, để có ngày hôm nay, tôi đã trải qua muôn vàn khó khăn, vất vả.
Từ thời sinh viên, tôi đã sớm bươn trải, làm đủ thứ nghề nặng nhọc để kiếm tiền đi học. Ăn uống tằn tiện, tiết kiệm chi phí đến mức tối đa. Nhờ đó, tôi có đủ kinh nghiệm, vốn sống. Ra trường tôi dễ dàng thi đậu vào tập đoàn lớn.
Sau 8 năm phấn đấu tôi leo lên được vị trí giám đốc chi nhánh, lương thưởng hậu hĩnh. 30 tuổi, trong khi một số bạn bè còn loay hoay, chưa ổn định, tôi đã có nhà cửa, xe ô tô và khoản tiết kiệm ngân hàng.
Thời gian này tôi quen biết và gặp gỡ Uyên – nhân viên công ty vận tải. Uyên người Hà Nội, bố mẹ đã về hưu, cuộc sống khá thuần túy, đạm bạc. Vì vậy Uyên sống cũng đơn giản, ít màu mè như các cô gái vây quanh tôi.
Sự dịu dàng, kín đáo của Uyên đã thu hút và làm tôi say như điếu đổ. Sau 1 năm quen biết, theo đuổi, tôi mới nhận được gật đầu của em.
Đám cưới hai vợ chồng diễn ra vô cùng ấm áp. Kỷ niệm 1 năm ngày cưới, Uyên thông báo mình đã có thai.
Tôi đang công tác ở nước ngoài, sung sướng hét lên khiến nhiều người phải ngạc nhiên. Từ ngày kết hôn, tôi đã mong ngóng tin vui đó đến cồn cào ruột gan thế nào.
Tôi vội thu xếp công việc về nước, dành thời gian chăm sóc vợ. Ngày cô ấy sinh cu Tâm, tôi đã bật khóc vì hạnh phúc. Ông bà ngoại còn dọn sang nhà tôi ở cùng để tiện chăm sóc Uyên và cháu.
Thằng bé càng lớn càng bụ bẫm đáng yêu, ai cũng quý mến vì con trai tôi thông minh, lém lỉnh.
Tuy nhiên, từ ngày con ra đời, vợ tôi ít nói hẳn. Cô ấy vẫn tận tụy chăm sóc chồng con, hết mực yêu thương, vun vén gia đình nhưng khuôn mặt luôn đượm buồn. Sợ vợ vất vả, mắc chứng trầm cảm, tôi thường xuyên động viên, dành cho cô ấy mọi thứ tốt nhất.
Chẳng hiểu sao, tôi càng đối xử tốt bao nhiêu, vợ càng buồn bã bấy nhiêu. Thi thoảng tôi còn phát hiện cô ấy ra ban công khóc một mình. Nghĩ vợ giận mình, tôi nhiều lần gặng hỏi lý do nhưng Uyên chỉ lắc đầu, tìm cách lảng đi.
Sinh nhật cu Tâm 3 tuổi tôi đặt vé đưa gia đình sang nước ngoài du lịch. Hai tháng sau chuyến nghỉ dưỡng, Uyên tiếp tục mang bầu và sinh cho tôi thêm cô công chúa nhỏ đáng yêu.
Con gái giống bố, hay cười. Rút kinh nghiệm lần trước, không để vợ vất vả, tôi thuê 2 giúp việc về quán xuyến, hỗ trợ vợ chăm con.
Con gái ra đời như vun đắp thêm hạnh phúc của hai vợ chồng. Uyên vui vẻ, hay cười nói với tôi.
Dịp đầy tháng con gái, tôi mở tiệc linh đình, mời khách khứa đến dự khá đông. Kết thúc buổi tiệc, tôi và bố vợ ngồi nhâm nhi rượu với nhau.
Từ ngày làm con rể ông, tôi chưa bao giờ phải phàn nàn gì về bố vợ. Ông không giàu nhưng rất tự trọng, thương con cháu.
Giai đoạn tôi đầu tư làm ăn, có thua lỗ, ông đã thế chấp nhà, giúp tôi vượt qua lúc khủng hoảng. Từ nhỏ tôi đã không có bố nên tôi luôn coi ông như bố đẻ của mình. Bất cứ chuyện gì tôi đều tìm đến ông tâm sự, chia sẻ.
Hai bố con ngồi nhậu đến khuya vẫn chưa đứng dậy. Trong lúc say xỉn, ông vô tình tiết lộ bí mật về con trai tôi.
Theo lời ông nói, ngày trước tôi đi công tác, Uyên gặp lại người yêu cũ. Do không kiềm chế được bản thân, cô ấy ngã vào tay anh ta rồi có thai. Uyên định đến bệnh viện kế hoạch hóa.
Bố vợ phát hiện đã bắt con gái quay về, giữ đứa bé. Uyên và gia đình đã che giấu sự thật đó suốt thời gian qua mà tôi không hề hay biết.
Vì lý do đó vợ tôi luôn cảm giác tội lỗi, chỉ đến khi sinh con gái cho tôi, cô ấy mới nguôi ngoai phần nào.
Tôi gần như suy sụp. Giờ đây tôi phải làm sao để sống tiếp với Uyên đây? Nghĩ đến thôi trái tim tôi đã nhói đau. Xin độc giả hãy cho tôi lời khuyên.