Họ đều là những nhân vật nổi tiếng thời Tam Quốc, nhưng sau cùng đều vì chữ “quá” mà phải rời khỏi cõi trần khi sự nghiệp còn dang dở.
Gia Cát Lượng 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝 vì quá lao lực
Gia Cát Lượng cả đời dốc sức vì sự nghiệp phục hưng Hán Thất.
Khi Lưu Bị còn sống, Gia Cát Lượng dốc lòng dốc sức phò trợ ông từ lúc chưa có gì trong tay cho đến lúc xưng Vương xưng Đế. Sau khi Lưu Bị qua đời, Gia Cát Lượng tiếp tục tận tâm tận lực hoàn thành đại nghiệp phạt Bắc, 𝚝𝚒𝚎̂𝚞 𝚍𝚒𝚎̣̂𝚝 Tào Ngụy, giúp Lưu Thiện củng cố giang sơn.
Tuy nhiên, thiên thời không ủng hộ: Khi Gia Cát Lượng sắp sửa đ𝚊́𝚗𝚑 𝚋𝚊̣𝚒 đại quân của Tư Mã Ý, trời bỗng đổ mưa khiến địa lôi không thể phát n.ổ, Tư Mã Ý vì vậy mà thoát thân thành công.
Nhân hòa cũng không hợp: Trong những lần phạt Bắc cuối cùng, đồng minh 𝚚𝚞𝚊̂𝚗 𝚜𝚞̛̣ của nhà Thục là Đông Ngô công đ𝚊́𝚗𝚑 Tào Ngụy không thành phải rút lui về Giang Đông. Thiên thời địa lợi và nhân hòa đều không ủng hộ, Gia Cát Lượng chỉ có thể bi thương mà 𝚘𝚊́𝚗 thiên mệnh. Trận chiến khó khăn kéo dài, Gia Cát Lượng hao tâm tổn sức nhưng vẫn không thể hoàn thành đại nghiệp, cuối cùng lâm bệnh mà 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝.
Ngụy Diên 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝 vì quá vui mừng
Ngụy Diên chưa bao giờ được Gia Cát Lượng hoàn toàn tin tưởng.
Từ lúc đầu quân cho Lưu Bị, Ngụy Diên chưa bao giờ được Gia Cát Lượng tin tưởng và trọng dụng. Gia Cát Lượng trước khi lâm trung đã nói một câu “ta 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝 đi Ngụy Diên sẽ 𝚝𝚊́𝚌 𝚕𝚘𝚊̣𝚗”. Quả nhiên sau khi Gia Cát Lượng 𝚚𝚞𝚊 đ𝚘̛̀𝚒, Ngụy Diên cho rằng sau này không còn ai áp chế mình nữa, vì thế mà vui sướng hét lên: “Ai dám 𝚐𝚒𝚎̂́𝚝 ta”.
Trong lúc Ngụy Diên đang vui sướng tột độ thì bị Mã Đại 𝚟𝚞𝚗𝚐 đ𝚊𝚘 đ𝚘𝚊̣𝚝 𝚖𝚊̣𝚗𝚐. Một đời 𝚌𝚑𝚒𝚗𝚑 𝚌𝚑𝚒𝚎̂́𝚗 trên lưng ngựa, là một mãnh tướng vì Thục Quốc lập vô số công lao, cuối cùng Ngụy Diên lại 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝 vì tiếng cười vui sướng của mình.
Vương Lãng 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝 vì quá uất ức
Trong lần Gia Cát Lượng xuất binh phạt Bắc lần thứ nhất, Tư đồ Vương Lãng được Ngụy Đế phong làm quân sư, nhận nhiệm vụ ngăn chặn đại quân của Thục Quốc. Vương Lãng năm đó 76 tuổi, nói rằng: “Lão phu chỉ cần nói vài lời quản giáo là đủ để khiến Gia Cát Lượng chắp tay đ𝚊̂̀𝚞 𝚑𝚊̀𝚗𝚐, Thục Quốc lui quân”.
Tự tin là vậy, thế nhưng khi hai người đối diện với nhau trước trận chiến, Gia Cát Lượng mở lời mắng “Ta chưa bao giờ gặp người nào mặt dày vô sỉ như ngươi” đã khiến Vương Lãng 𝚞𝚊̂́𝚝 𝚞̛́𝚌, hét lên một tiếng rồi ngã ngựa 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝.
Chu Du 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝 vì quá đố kỵ
Trời sinh Du sao còn sinh Lượng.
Chu Du tuy tuổi còn trẻ nhưng đã được giữ chức Đại Đô Đốc của Đông Ngô, những lão tướng như Trình Phổ hay Hoàng Cái đều rất nể phục và nghe theo mệnh lệnh của Chu Du. Tuy nhiên lòng đố kỵ của Chu Du lại rất lớn, nhiều lần 𝚋𝚊̀𝚢 𝚖𝚞̛𝚞 𝚋𝚊̀𝚢 𝚔𝚎̂́ 𝚑𝚊̃𝚖 𝚑𝚊̣𝚒 Gia Cát Lượng.
Ý đồ không những không thành công mà Chu Du còn bị Gia Cát Lượng chọc tức “Chu Lang diệu kế an thiên hạ, đã mất phu nhân lại thiệt binh”. Chu Du vừa tức giận vừa đố kỵ với tài năng của Gia Cát Lượng, vết thương cũ tài phát, Chu Du chỉ có thể thốt lên những lời đố kỵ “trời sinh Du sao còn sinh Lượng” rồi buông tay rời khỏi nhân thế.
Viên Thiệu 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝 vì nhục nhã
Dù sở hữu sức mạnh 𝚚𝚞𝚊̂𝚗 đ𝚘̣̂𝚒 vượt trội, nhưng Viên Thiệu vẫn thất bại tan tác trước Tào Tháo.
Viên Thiệu vốn là người giàu tiềm lực 𝚚𝚞𝚊̂𝚗 𝚜𝚞̛̣ nhất, xuất thân tứ thế tam công, lại là minh chủ của liên minh 18 lộ chư hầu phạt Đổng Trác. Dưới chướng Viên Thiệu còn có những mãnh tướng như Nhan Lương, Văn Xú, Trương Hợp, Cao Lãm và các mưu sĩ Điền Phong, Hứa Du, có thể nói là nhân tài tề tựu.
Tuy nhiên Viên Thiệu lại là một chủ công do dự thiếu quyết đoán, bỏ lỡ cơ hội “đón Thiên tử để lệnh chư hầu”, không giúp Lưu Bị giữ Từ Châu, có hơn 10 vạn đại quân trong tay nhưng vẫn bị Tào Tháo chỉ với 7 vạn quân đánh tan tác. Viên Thiệu cuối cùng cảm thấy nhục nhã đến mức thổ huyết mà 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝.
Dương Tu 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝 vì quá tự tin
Dương Tu thông minh nhưng không khéo ứng xử.
Tào Tháo đem quân đ𝚊̣𝚒 𝚌𝚑𝚒𝚎̂́𝚗 với Lưu Bị ở Hán Trung nhưng thua liền mấy trận và phải tử thủ. Tào Tháo bế tắc, muốn rút quân nhưng lại sợ xấu hổ với quần thần đâm ra chán chường. Một buổi tối Hạ Hầu Đôn đến xin khẩu lệnh ban đêm, Tào Tháo trong lúc vô thức đã nói “kê lặc (gân gà)”. Hạ Hầu Đôn nghe khẩu lệnh nhưng không hiểu bên đi hỏi Dương Tu.
Dương Tu cười lớn khuyên Hạ Hậu Đôn mau chóng thu dọn hành lý để rút quân. Dương Tu giải thích rằng khẩu lệnh “gân gà” nói lên tâm trạng của Tào Tháo, vừa muốn rút quân, vừa không muốn bỏ giống như gân gà, ăn thì không có thịt, bỏ đi thì thấy tiếc.
Hạ Hầu Đôn nghe thấy có lý liền lệnh binh lính thu dọn hành trang. Tào Tháo biết chuyện rất tức giận nên lấy cớ là Dương Tu phao tin làm 𝚕𝚘𝚊̣𝚗 lòng quân, đem ra 𝚌𝚑𝚎́𝚖 đ𝚊̂̀𝚞. Có thể nói Dương Tu 𝚌𝚑𝚎̂́𝚝 vì quá tự tin với sự thông minh của mình.